↓↓ Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Một chiếc xe đen sang trọng đỗ xuống sân học viện, người phụ nữ mặc vest công sở bước từ trong ra, dáng đi vội vã. Thầy hiệu trưởng chạy thẳng một mạch từ phòng làm việc xuống phòng giám thị, khuôn mặt biến sắc đi vài phần…người ấy đến thật rồi.
Trong khi, cái không khí căng thẳng vẫn chưa buông tha cho không gian của phòng giám thị thì thầy hiệu trưởng lại hớt hải chạy vào, chỉnh lại trang phục trên người, thầy rỉ tai với các giáo viên còn lại điều gì đó, họ hốt hoảng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, và cố nặn ra một nụ cười thật tươi.
Người phụ nữ ấy bước vào, không khí trang nghiêm đến nghẹt thở, hai vệ sĩ dừng bước tại của phòng, mặt đanh lại hệt như hai con rô bốt không cảm xúc.
- Chủ tịch.
Hai hàng dài giáo viên khẽ cúi đầu chào khiến cho các học viên giật mình quay lại. Một phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, khuôn mặt đẹp mặn mà, nhưng cái khiến người ta chú ý chính là đôi mắt sắc lạnh cao ngạo của bà, nhưng có vẻ đôi mắt ấy đang dần dịu đi khi nhì thấy một người khác:
- Hàn Tuyết. ta nhớ con quá.
Giọng nói run run như sắp khóc, người ta khó có thể tin rằng người phụ nữa này một phút trước còn lạnh hơn tiền. Không để ý đến thái độ của bà ta, Tuyết hờ hửng gạt đi hai bàn tay đang đặt trên vai mình:
- Buông ra.
Từ từ hạ tay xuống, người phụ nữ ấy khẽ lấy khăn tay dấu đi vài giọt nước mắt:
- Ta xin lỗi, tại ta xúc động quá, tại sao con vào đây mà không cho ta biết.
- Liên quan gì đến bà.
Lại cái thái độ dửng dưng vô phép tắc ấy, cay nghiệt vô cùng qua từng chữ. Mọi người xung quanh dường như đứng hình, chỉ có các học viên lớp toán vẫn lẳng lặng theo dõi cuộc đối thoại giữa hai người. Cái cảnh này… cả đời tụi nó có mơ cũng không được
Thầy hiệu trưởng cúi đầu, khép nép lại gần, giọng lí nhí vang lên:
- Bà chủ tịch, bà đến có chuyện gì hay…
- Ta đến thăm con gái ta không được hay sao.
Một bóng người bước vào phòng, đúng lúc câu nói của bà chủ tịch vang lên. Chôn chân tại chỗ. Đôi mắt long lanh nước của cô Hàn Thủy khắc sâu một nối đau thầm kín. Không gian như ngưng đọng trong khoảnh khắc ấy .Con gái. Hai từ ấy…sao mà ngọt ngào và nhiều yêu thương quá đỗi.
Mọi người trong phòng chuyển từ ngạc nhiên sang sửng sốt, Hàn Tuyết bà con gái của bà chủ tịch sao? thảo nào Hàn Tuyết lại có thể tự do ra vào học viện như thế. Và thảo nào mà một người như bà chủ tịch lại thân chinh xuống tận cái học viện này như thế . Tất cả là đều vì Hàn Tuyết?
- Cô Hàn Thủy.
Thế Bảo bất ngời kêu lên khi nhìn thấy cô Thủy đang im lặng đứng ngoài cửa, lấy lại một khuôn mặt dễ coi, cô Thủy bước vào, đảo mắt qua một lượt rồi khẽ cúi đầu:
- Bà chủ tịch.
Con người ấy ngước mặt lên, lạnh tanh như một phiến đá, không nói chẳng rằng bà bước hẳn lên chỗ ngồi cao nhất, khoảnh khắc lướt qua như không quen biết, cũng chẳng đáp lại được một chữ nào. Cô Hàn Thủy chết lặng, cơn gió lay qua làn tóc, những giọt nước mưa trên mái tóc chảy dài xuống, quay mặt đi, nhưng sao…nó lại mặn chát.
Hàn Tuyết nhìn hai con người trước mặt mình khẽ cười.
- “Hay thật cũng có lúc thế này sao”
Có nỗi đau đã cố chôn sâu nhưng nó vẫn cứ âm ỉ chảy mãi trong trái tim
Tưởng như không còn khóc nữa…nhưng hóa ra nước mắt đã cạn
Nụ cười tưởng chừng như đã vẹn tròn…nhưng hóa ra lại là chua chát.
Người ta vô tình đến mức ấy sao?
Đôi mắt ngạo nghễ lướt những tia nhìn sắc lạnh về bên dưới, bà chủ tịch đang thầm đánh giá những con người ở đây. Bây giờ bà mới để ý, sao trong phòng giám thị lại xuất hiện nhiều học viên như thế, chẳng nhẽ vi phạm kỉ luật lại theo cả một tập thể thế này sao?
- Có chuyện gì thế này.
Giọng nói thập phần lạnh tanh vang lên, âm khí nặng nề bao trùng cả không gian của căn phòng hơn một trăm mét vuông, nhận thấy dấu hiệu bất thường, cô Hải Thu mới nhẹ nhàng lên tiếng:
- Thưa chủ tịch hôm nay…
- Có cái quy luật nào mà cấp trên chưa mở miệng cấp dưới đã xen vào thế, không còn phép tắc gì nữa sao.cái học viện này bây giờ lại thành ra thế này ư?
Thầy hiệu trưởng run bắn người, mặt cúi xuống không dám ngước lên dù chỉ một giây:
- Xin lỗi chủ tịch, tôi sẽ kiểm điểm lại nhận viên của mình.
Cô Hải Thu thụt lùi ra sau, cố dấu đi vài giọt mồ hôi trên trán, người này quả là khó đối phó, chỉ cần vài ba câu nói cũng có thể mất việc như chơi. Bà chủ tịch đưa con mắt ra xung quanh dò xét, có chút gì đó không hài lòng.
- Sao học viên lại kéo nhau đến phòng giám thị thế này.
- Các em ấy vừa đụng độ trong canteen ạ, nên tôi mới bảo chúng lên đây để phạt.
Thầy giám thị đứng ra giữa, ánh mắt cương nghị nhìn thẳng vào con người đốidiện, không một chút sợ hãi. Chủ tịch khẽ cười, nụ cười cô đọng lại nơi khóe miệng, nhếch lên:
- Vậy giải quyết thế nào rồi.
- Thưa chủ tịch, đang còn phân vân ạ.
Ngọc Vi dõng dạc lên tiếng, một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện, tất cả giáo viên và học viên lớp Anh há hốc mồm, sao nhỏ lại có thể ngang nhiên ăn nói với vị chủ tịch đáng kính kia như thế chứ, nhưng trái lại với những suy nghĩ của họ, thái độ của bà chủ tịch vẫn hết sức bình thường, không có gì là bực tức, nói đúng hơn là có chút gì đó cảm thấy rất thú vị.
- Thế em nghĩ như thế nào mới đúng.
Ngọc Vi tiến lên thêm một bước nữa, khuôn mặt nhỏ dãn ra, miệng bắt đầu hoạt động:
- Các thầy cô ở đây đều cho rằng lớp 11 Toán của chúng em sai, trong khi đó kẻ sai là lớp 11 Anh mới đúng.
Bất ngờ, chết sững, ba mươi mốt học viên của lớp 11 Anh đứng hình. Vạch trần tội trạng của chúng một cách dễ dàng vậy sao? Anh Thư đánh mắt sang nhìn Cát Anh, nhỏ vẫn lặng im theo dõi mọi việc đang diễn ra, khuôn mặt bình thản đến lạ. Bà hiệu trưởng nhíu mày, khuôn mặt tối lại dần khi nghe câu trả lời của Vi. Thầy hiệu trưởng khúm núm, đôi chân đứng không vững nữa, đôi mắt thầy hiện rõ sự lo lắng.
- Lớp 11 Toán sao.
Một lần nữa ánh mắt cao ngạo ấy lại từ từ hướng về bên dưới. Dừng lại. Hai mắt chạm nhau, Cát Anh khẽ nở một nụ cười ẩn ý, bà chủ tịch thu mắt lại, dằn giọng xuống:
- Tại sao các thầy cô lại cho rằng lớp Toán sai.
- Vì lớp Toán luôn là chủ mưu cho những trò quậy phá trong trường thưa chủ tịch.
Thầy quản sinh vội vàng đáp lại thay cho cái sợ sệt của hơn một trăm giáo viên trong phòng.
- Vì thế mà trong vụ việc lần này, các thầy cô cũng cho rằng lớp Toán sai sao.
- Nhưng mà lớp Anh luôn là lớp chuẩn mực nhất trong học viện.
Thầy quản sinh vẫn cố gắng cãi lại. Quét mắt qua thầy quản sinh một lát, bà chủ tịch quay về nhìn thầy hiệu trưởng:
- Thầy cho tôi xem camera theo dõi trong canteen .
Đoàng.
Tất cả mọi người trong phòng giám thị nhất là cô Hải Thu và lớp Anh dường như tê liệt tại chỗ, camera ư? từ lúc nào canteen trong trường lắp camera vậy, tại sao lại như thế chứ. Mặt Anh Thư tái dần đi, sự lo lắng xen kẽ hoang mang đang dâng lên trong lòng cả cô và trò của lớp Anh.
- Bà theo dõi tôi?
Hàn Tuyết bất ngờ lên tiếng, hai mắt dán thẳng về hướng bà chủ tịch. Bắt gặp nó, người phụ nữ ấy bắt đầu thay đổi thái độ, bà dịu dàng đáp lại:
- Tại ta lo lắng cho con thôi, nhưng không ngờ điều đó lại giúp ích trong chuyện này.
Đoạn băng được chiếu lại trên màn hình, bàn tay cô Thu siết chặt lại, lớp Toán đứng cạnh mỉm cười, cũng có một ngày lớp Anh gặp cảnh này sao? bị vạch mặt trước toàn thể thầy cô thế này đúng là một sự sỉ nhục. Rõ ràng trong cuốn băng ấy, người cố ý đổ thức ăn lên người Quỳnh Chi là Bảo Ngọc, người cố ý tranh cãi với Ngọc Vi là Anh Thư, và người xông lên tát thẳng vào mặt Hà Mi là cô Bạn lớp phó Huyền Lam xinh đẹp, cuốn băng là một minh chứng sống nói lên tất cả....