Insane
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Anh thư hạ giọng, liếng thoắn xem xét tình hình, nụ cười cứng đơ trong chôc lát khi nhìn thấy Hàn Tuyết phía sau.
- Là cô bạn này sao, tôi tưởng các cậu sẽ cho cô ta lên làm nữ hoàng luôn chứ.
Hàn Tuyết thoáng cau mày lại, khuôn mặt tuyệt mĩ biến sắc dần, nhưng vẫn im lặng theo dõi mọi chuyện, thú vị thật, hai cái lớp này là oan gia sao? đôi khi cuộc sống học đường cũng có khá nhiều cái hay ho đấy chứ.
- Là ai không quan trọng, nói tóm lại là cậu nên ăn nói cho cẩn thận nếu không cái danh hiệu hoa khôi hoa khiếc gì ấy biến dạng đừng trách.
Ngọc Vi cười cười, nhìn thẳng vào mắt Thư gằn giọng, chỉ đúng hai giây sau, sắc mặt Thư thay đổi, bàn tay siết chặt vào nhau, nhỏ đang muốn nhảy lên sồng sộc, túm cổ mà cho Vi một trận tơi bời.
- Cậu đang dọa tôi sao? Nực cười.
- Tôi có dọa hay không, chính cậu là người hiểu rõ nhất, tôi nghĩ ban giám khảo đã sai lầm khi đánh giá một con người chỉ qua ba vòng thi như vậy.
Anh thư nghiến răng kèn kẹt, nhỏ đánh con mắt sang nhìn Cát Anh, nếu không lầm thì trong các cuộc đấu khẩu thế này, Cát Anh đều im lặng, điều đó càng khiến cho Thư tức hơn nhiều, như vậy chẳng phải là coi thường nhỏ sao, nhỏ đánh khinh đến mức không thể mở miệng ra nói một câu sao? Tức lại càng tức hơn.
- Thôi các cậu, sáng đầu tuần mấy ai lại cãi nhau thế này, Anh Thư à, về lớp thôi.
Không nhìn mặt cũng là biết ai đang nói, kẻ hoàn hoãn trong lớp Anh chỉ có duy nhất một người… Trương Bảo Ngọc. Nhưng cả lớp Toán thừa biết cái hào hoãn ấy đang dậy sóng lòng thế nào, không điên mới lạ, nhưng cái hay của Ngọc là cho dù ở bất cứ trường hợp nào, nhỏ cũng diễn rất đạt.
Hàn Tuyết thận trọng quan sát Anh thư, một con người hiếu thắng quá mức, với nhỏ đó hẳn sẽ là một quân cờ tốt,lại đánh mắt sang nhìn Trúc Ly một chút, bắt gặp đồng tử của nhỏ, Ly cúi mặt, không dám ngước lên dù chỉ một giây. Tuyết cười lạnh, cũng biết sợ đấy chứ. Nhưng người khiến nhỏ chú ý nhất là Bảo Ngọc. Khá khen, dù biết là người ta hiểu mình rất rõ nhưng Ngọc vẫn diễn đến cùng, con người này nguy hiểm hơn Anh Thư nhiều.
- Vào lớp thôi, sáng nay chúng ta đổi thời khóa biểu mà.
Lời nói của Cát Anh phát huy tác dụng ngay lập tức, Nhật Nam là người hưởng ứng đầu tiên, nói thật cậu chán ngấy cái cảnh này rồi, hầu như ngày nào chẳng như thế.
- Đúng đấy hôm nay tiết đầu là của cô Hải Thu.
- CÔ HẢI THU Á.
Đó là tiếng thét của tất cả các học viên còn lại bao gồm cả lớp Toán lẫn lớp Anh, điều đó cho thấy cô Hải Thu đúng là có một sức mạnh không thể tả bằng lời. Không ai bảo ai, tất cả trở về lớp ngay lập tức, để lại một đường cong tuyệt mĩ hiện ra trên khuôn mặt của Hàn Tuyết. Tất cả mới chỉ là bắt đầu.
Cô Hải Thu bước vào lớp, tà áo dài tím nhạt quen thuộc bay qua bay lại, khuôn mặt không một chút cảm xúc, nói chính xác hơn là cô đang rất chướng mắt, nhưng với thâm tâm là một người giáo viên, cô không thể lộ liễu mà thể hiện ra ngoài được.
Tất cả học sinh lớp Toán đứng dậy, nghiêm nghị không dám hó hé, hay quay mặt đi chỗ nào khác ngoài cái bảng đen trên kia. Cô Thu gật đầu, và con mắt nhanh chóng tìm thấy Hàn Tuyết. Miệng nhếch lên, Tuyết vẫn chăm chăm vào cuốn sách, mặc kệ sự mỉa mai hiện rõ trong những ánh nhìn của cô. Cát Anh ngồi ngay bên cạnh, chớp nhẹ mắt, nhỏ hơi cười nhìn người bên cạnh, Hàn Tuyết rất đáng để “quan tâm”.
- Tất cả gấp sách lại chúng ta làm một bài kiểm tra.
Mở to hai mắt hết cỡ nhìn cô, cả lớp Toán đóng băng. Thế Bảo mếu máo đứng dậy, cảm thán ngước mặt lên trời mà không dám nhìn thẳng vào người đang ngồi trên bàn giáo viên:
- Cô ơi mới vào đầu năm học mà cô.
- Giáo dục công dân mọi lúc mọi nơi, không có khái niệm đầu năm hay cuối năm hết.Em có làm không thì bảo.
Cô Thu đưa mắt lên, quất cho Bảo một cái lườm sắc bén, cậu vội vã ngồi xuống không còn dám nói thêm một câu nào, Hà Mi phụng phịu đứng dậy, nhỏ băn khoăn một lúc rồi bắt đầu lén lút dạ thưa:
- Nhưng mà cô ơi, cô toàn dạy lí thuyết mà, làm sao chúng em nhớ nổi.
“RẦM ”
Cô Thu đập bàn đứng dậy, khuôn mặt đỏ rần lên, cô chỉ tay về dưới quát lớn:
- Tôi làm giáo viên hay là các cô cậu hả, chưa học bài thì thành thật nói đi, không phải cứ thưa thưa dạ dạ như thế.
Hà Mi run người, nhỏ loạng choạng ngồi xuống, mắt đã chực sẵn vài giọt nước, Ngọc Vi cắn môi nhẹ, nhỏ vỗ vai bạn an ủi, trong lòng không khỏi tức tối, nhưng mà cô ấy là giáo viên, nhỏ không biết làm gì khác ngoài hai từ im lặng.
- Lấy giấy ra nhanh cho tôi, không làm bài thì nhận không điểm.
Chọc cô làm gì, cô đang bực vụ Hàn Tuyết tối qua, nhìn thấy bản mặt nhỏ là đã không ưa rồi? Vì ai mà lớp cô nhận vương niệm hoa khôi trong im lặng, không một bó hoa tươi trao tay chúc mừng. Không tức tối thì cô không phải là Hải Thu.
Các học viên lớp Toán nắm chặt cây bút trong tay, không làm gì được cô thì phá cái lớp Anh của cô luôn một thể. Cứ chờ đấy.
Mưa rơi tí tách, từng hạt lốp đốp trên tán lá của cây phượng già, Cát Anh Thu mình một góc trên chiếc giường của kí túc xá. Mưa Sài gòn không lạnh nhưng buồn, đưa tay ra hứng lấy từng hạt nước trong veo của trời đất, đôi mắt nhỏ mơ màng.
Hà Nội vào thu ngập tràn trong hoa sữa, hàng triệu hạt li ti bay trong gió tạo nên một mùi hương nồng nàn, ngào ngạt. Nhỏ nhớ những con đường trải nắng vàng nhạt, nhớ cành hoa bằng lăng tím trao tay mỗi lần hạ tới, nhớ khung cảnh yên bình khi được tự do bay nhảy giữa đồng hoa cuối ngoại ô mỗi độ xuân về. Mùa thu hà nội nhẹ nhàng không ồn òa vội vã như Sài Gòn, lưu luyến trong lòng mỗi lần ai đó đi xa. Nhưng có lẽ với nhỏ những cảnh vật ấy đã khép lại trong hai từ quá khứ, chôn chặt ở một góc nào đó trong trái tim mình.
Mấy đứa còn lại đã xuống canteen trường, chỉ còn lại nhỏ với Hàn Tuyết, hai con người đều kiệm lời nói, nên không gian im lặng, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài kia, và những cơn gió nhẹ mơn man trên làn da se se lạnh.Nhỏ thu tay vào, tiếp tục đọc cho hết cuốn tiểu thuyết hôm trước, Hàn Tuyết vẫn còn đang chăm chú vào cuốn sách vật lí của chương trình đại học.
- Cậu thích học thế cơ à!
Mắt vẫn dán vào cuốn truyện, giọng nhỏ vang lên đều đều, người bên kia góc phòng vẫn không có ý định chú tâm vào câu hỏi ấy . Cát Anh hơi cười:
- Học không vào thì không cần giả vờ thế.
Bàn tay dừng lại trên trang sách, Hàn Tuyết ngước khuôn mặt mình lên, như một quán tính miệng nhỏ cong ra:
- Cậu hiểu tôi quá nhỉ?
- Quá dễ để nhận ra.
Chân mày tuyết co lại, dễ dàng nhận ra sao, cứ hệt như nhỏ là một diễn viên đang đóng một vở kịch nào đó vậy. Cát Anh kéo nhẹ chiếc chăn bông lên một chút, nhỏ nén tiếng thở dài, cứ hệt như sắp chạm vào nỗi đau của một ai đó:
- Cậu thực sự muốn vào học lớp Toán sao.
Ngưng lại một giây, Hàn Tuyết chìm trong suy nghĩ, một câu hỏi dường như là có hàm ý dì đó hơn là một câu hỏi bình thường. Cát Anh liếc qua thái độ của nhỏ một chút rồi lại khẽ cười.Nụ cười ngọt ngào, ấm áp nhưng lại có chút gì đó…lạnh.
- Cậu hỏi để làm gì?
Hàn Tuyết đột ngột trả lời lại, ngữ điệu mang chút khó chịu:
- Để biết. Cát anh cũng chẳng vừa, nhỏ đứng dậy, vươn lấy đôi dép bông sau đó lại gần bàn đựng nước. Côc nước chưa kịp đưa lên miệng thì điệu bộ hớt hải của Hà Mi mới chạy vào khiến nhỏ ngưng lại.
- Có chuyện không hay rồi.
Hà Mi vừa vuốt lại khuôn mặt lấm tấm mồ hôi vừa, hổn hển thông báo. Cát Anh nhăn mặt, nhỏ đặt li nước xuống, rồi quay sang nhìn bạn:
- Chuyện gì mà cậu vội thế.
Hà Mi nuốt khan, giọng nhỏ căng thẳng:
- Lớp mình với lớp Anh gây lộn với nhau dưới canteen rồi, hai bên đánh nhau ác lắm....
« Trước1...3334353637...59Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ