↓↓ Truyện Này Em, Làm Cô Dâu Của Anh Nhé? Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Em bước đi. Tôi đứng lại.
Khoảng cách ngắn ngủi nhưng lại xa xôi quá, đưa tay ra cũng không thể chạm tới…
Đây gọi là sự đổ vỡ của niềm tin, hay sự lụi tàn khi tình yêu chưa bắt đầu đã vội vàng kết thúc…?
Nếu không phải là bây giờ, liệu sẽ là bao giờ để có sự bắt đầu?
Em đang khóc đấy ư? Cho điều gì?
Bất định. Mơ hồ, tôi muốn giữ em, em là của tôi.
Tôi chạy vụt đi rất nhanh, chạy đến bên em, kéo tay em lại…và ôm em vào lòng.
Còn chút hơi ấm, muốn bao bọc lấy em có được không vậy? Một cái ôm cho niềm tin thêm một chút, có được không vậy?
Em cố gắng thoát khỏi vòng tay rắn chắc của tôi. Nhưng tôi đang giữ em chặt lắm, nỗi nhớ như vỡ ào, thứ gì cũng mong manh…nước mắt tôi ứa ra, em đang ở đây sao còn cảm thấy nhớ em đến cồn cào, cảm giác như chỉ cần buông em, nới lỏng tay ra một chút là em có thể rời xa tôi mãi mãi…
Hơi ấm của em, mùi hương của em, cả nhịp đập trái tim em đang thổn thức…nước mắt em còn chảy dài ướt đẫm…Em khóc vì mối tình đầy đau khổ của em có đúng không? Em đang nhớ đến một vòng tay khác đúng không?
- Anh xin lỗi…anh cần em…
- Buông em ra_đấy là một mệnh lệnh, nó làm tôi thấy hãi
Vòng tay tôi nới lỏng dần, cho đến khi còn một chút sức lực tồn tại nơi đôi bàn tay, em xô mạnh tôi ra…và tát vào má tôi, 5 ngón tay nguyên vẹn.
Em chạy đi, không nói một câu gì cả.
- Phương Vy_tôi gọi em, muốn chạy theo, nhưng bị một bàn tay rắn chắc khác giữ lại
- Nói chuyện với tôi chút đi.
Quân đang dùng sức ghìm vai tôi giữ lại. Ánh mắt anh ta nhìn tôi đồng cảm.
- Nghe tôi đi, đừng có đuổi theo lúc này, cậu đang tự làm tổn thương chính mình và em ấy đấy, nói chuyện với tôi một lát.
Tôi giật phắt bàn tay của Quân ra, giọng bực bội:
- Chuyện gì?
- Cậu đừng hành động nông nổi như vậy nữa.
- Nông nổi là gì? Ý anh muốn nói sao?
- Cậu đừng hiểu nhầm, thực sự, tôi bây giờ cũng không còn ý định tán tỉnh gì Vy nữa, em ấy cũng đã nói thẳng, rõ ràng với tôi, tôi cũng chỉ muốn coi Vy như em gái…một gái tốt nhưng không phải thứ mình cần lúc nào cũng có được. Vy thích cậu đấy…hôm nay vì Vy cảm thấy buồn, nên tôi mới đưa em đi dạo, mong em đừng suy nghĩ nhiều…không ngờ lại gặp cậu ở đây.
- Anh nói rằng…_tôi giống như vừa mới bay trên trời lại bị rớt cái đệt xuống đất ấy, đang đau thì lại có người khác xoa vào chỗ đau dùm_Vy thích tôi sao?
- Em ấy có nói rằng, thích cậu, nhưng cậu thuộc về tự do, thuộc về một nơi khác, dù có thích cậu, nhưng cậu không phải là một người thích hợp, thích là một chuyện, yêu là một chuyện…
- Còn gì nữa không?_tôi thúc dục, cái con người mà chỉ mấy phút trước tôi chỉ muốn đấm vào cái bản mặt của hắn, giờ đây tôi lại thấy biết ơn vì những sự thật anh ta cho tôi biết.
- Vy bảo không muốn làm mọi chuyện phức tạp hơn, nên không muốn dây dưa với cậu nữa. Vì em nghĩ rằng cậu sẽ nhanh chóng kết thúc được mọi chuyện, nên không muốn trả lời.
- Cô ấy không biết rằng em yêu cô ấy rất nhiều sao?
- Tình cảm là thứ khó nói mà…yêu một người đâu có nghĩa là sẽ ở bên người đó. Nhưng mà, tôi thấy, có lẽ nên để mọi chuyện bình thường một thời gian, khi cả hai đã có được những suy nghĩ thực sự sâu sắc về nhau, lúc đó hẵng tìm đến, và nói chuyện bình thường, bình tĩnh. Khi cậu quá nóng vội, còn Vy lại chưa đủ niềm tin. Liệu cậu ép buộc thi có ích gì? Hai người quen nhau cũng chưa lâu, chưa nói trước được điều gì cả…Tôi chỉ biết rằng, Vy là cô gái tốt, nên đừng làm tổn thương em nó. Giữa những thằng đàn ông với nhau, tôi tin tình cảm của cậu là chân thật, nhưng nó chưa phải thực sự lớn, thực sự sâu sắc. Hãy thư thả và chờ đợi đi…cậu hiểu ý tôi chứ?
- Ừm…_tôi thở dài, có lẽ là Quân nói đúng, tôi nóng vội quá…bản chất quá hiếu thắng. Chỉ muốn em nghĩ cho mình mà lại không suy nghĩ cho cảm giác của em…_vậy nghe lời anh, tôi sẽ chờ đợi một thời gian…nhưng dù sao, không có điều gì ngăn cản được tình cảm của tôi dành cho Vy đâu.
Chỉ chưa đầy một tháng, mà tôi cứ ngỡ chuyện đã dài hàng thế kỉ. Biết bao nhiêu vui buồn…tôi không còn là chính tôi của ngày xưa nữa. Một thằng con trai đã vì em mà thay đổi bản thân đi rất nhiều lần. Tình yêu giống như liều thuốc độc vậy…nhưng là một loại độc phát huy theo thời gian, không phát tác ngay mà nó khiến con người ta đau khổ, dằn vặt…có thể hạnh phúc đến vỡ òa và cũng có thể khổ đau như bị tra tấn bằng cực hình…
Tình yêu vẫn muôn đời là một điều bí ẩn…
Tạm biệt Quân tôi đi về.
Lòng vòng xe qua từng ngã tư, rẽ ngang ngã các con đường. Giống như đứa trẻ bị lạc mẹ và không biết nên đi về đâu thì sẽ tìm thấy…
Tôi nhấn ga chạy đều đều, trong lòng nghĩ ngợi vẩn vơ…rồi lại tự cười với chính mình giống như thằng dở người.
Chuông điện thoại reo, tôi giật mình chợt tỉnh, đang thả tay móc chiếc điện thoại trong túi quần, không chú ý đèn đỏ, tôi vượt thẳng lên trước. Khi nghe tiếng còi kêu như xé bên tai mình, ngoảnh mặt nhìn lên thì…rầm…tôi chỉ kịp định hình là mình vừa bị một chiếc taxi tông vào…và tôi cảm thấy buồn ngủ.
Chap 16:
Em đứng bên đường nhìn tôi cười rất tươi, mái tóc xõa xuống vai đang bay theo gió, nhìn em đẹp quá. Đợi chiếc đèn đường chuyển màu xanh, em chạy nhanh để đến bên cạnh tôi, bỗng từ đâu một chiếc xe tải chạy vụt qua, em dừng lại rồi hét lên. Chiếc xe tông vào người em…em ngã xuống, máu từ đầu em chảy ra lênh láng, đỏ cả một vùng, đôi mắt em còn nhìn về phía tôi, hằn lên một nỗi đau đớn vô cùng…tôi gào lên thảm thiết.
Mở mắt ra, xung quanh một màu trắng xóa, một giấc mơ hãi hùng…toàn thân tôi đau ê ẩm như từng khớp xương đang bị gãy ra. Phải mất một lúc sau tôi mới định hình được là mình vừa bị tai nạn giao thông, vượt đèn đỏ cắm đầu vào gầm ô tô @@, và hiện giờ đang ở trong bệnh viện. Hình như là gãy chân phải, không thể cử động được, đau thấu ông trời. Cái bản mặt cũng vừa đau vừa rát, tay chân cũng trầy xước một số chỗ nữa, mỗi phần cứng có vấn đề, phần mềm (là cái não đấy ạ) không có gì nghiêm trọng vì tôi còn nhớ được tất tần tật mọi chuyện xảy và cả cái quá khứ của mình cũng không có chỗ nào bị sương mù bao phủ cả.
Tôi đưa mắt nhìn quanh quất, không thấy ai ở trong phòng bệnh cả. Ai đã đưa tôi vào đây nhỉ? Bố mẹ tôi đã biết chưa? Và…người đó có đã hay chuyện chưa?…...