↓↓ Đọc Truyện Học Sinh Chuyển Lớp Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Thôi, hôm nay mệt quá, cô nương xem một mình đi. Bữa nào hồi phục, tại hạ sẽ đá hết sức cho cô nương cổ vũ.
Dung phịu má, vẻ không vừa lòng, miễn cưỡng để tôi về, nhưng không quên với theo.
- Nhớ nha!
Tôi lắc đầu cười khổ, có khi giấu giấu diếm diếm như thế này, bại lộ ra thì vô phương bào chữa. Nhưng lúc này tôi cần gặp chị Xuyến hơn bao giờ hết. Đơn giản tôi cần lời khuyên của chị cho vụ thằng Vũ. Ít nhiều chị Xuyến cũng đã tư vấn cho tôi, và chị cũng nhiều kinh nghiệm. Đã lâu lắm rồi hai chị em tôi cũng chưa đi chơi cùng với nhau.
Dáo dác chờ ở cổng trường thêm 15’, thêm 15’ vượt ải, cuối cùng chị Xuyến cũng có mặt. Bà chị Nữ Tặc cột tóc đuôi gà, để luồn qua cái nón lưỡi trai jean phá cách, quần jean và áo sơ- mi ca- rô sọc đỏ làm tôn lên vẻ nữ tính nhưng không làm phai đi nét quyến rũ.
- Mới từ nhà thầy ra này!
- Em tưởng chị quên!
- Giờ đi đâu đây, bà chị?
- Ăn kem nha!
Vậy là tôi đành mặc cho bà dẫn đi lòng vòng qua mấy con hẻm, để tới cái nơi bà gọi là “thiên đường mát lạnh” của riêng bà chị này. Cái chân giả đau của tôi lần này thì đau thật bởi phải đi xa quá, mỏi nhừ.
Thở dốc và tận hưởng những muỗng kem mát rượi, bà chị Nữ Tặc nhìn tôi và cười.
- Lâu lắm mới nhìn được em!
- Bậnrộn mà chị!
- Trông vẫn xấu trai như mọi khi, chẳng đẹp lên được miếng nào.
- Ối giào, đẹp trai có mài ra ăn được đâu, xấu chút cũng đâu có sao.
Tôi để mặc chị nhìn tôi, cắm cúi thưởng thức cái ly kem đã vơi gần một nữa . Sực nhớ tới cái mục đích của tôi lúc đầu:
- Chị Xuyến, em hỏi chị này!
- Gì hả?
Tôi kể một mạch chuyện của tôi với thằng Vũ, tất nhiên là trừ cái chuyện vì Ngữ Yên mà khiêu chiến, rồi tôi đánh nó ra sao, giờ như thế nào. Bà chị ngồi im nhìn tôi gật gù.
- Lạ, đúng lạ!
- Lạ gì cơ chị?
- Chị nói tính Vũ đó, cứ cô độc và thấy tủi thân thế nào ấy.
Đúng là bà chị tâm lý, chỉ sơ qua cũng đoán được tính thằng Vũ hình như có cái gì đó khác thường, cái mà tôi phải qua một tháng mới đúc kết được. Khẽ ngồi im chờ nghe lời tư vấn tiếp theo.
- Em cứ để mặc đi!
- Mặc là sao?
- Là tự nhiên đó!
Tôi lắc đầu ra dấu không hiểu, bà chị khẽ bóp mũi tôi, lắc lắc:
- Ngốc thế, là cứ để tự nhiên, lời xin lỗi nói rồi, cứ tự nhiên như bạn bình thường, đối xử tốt với bạn bè thì bạn sẽ quý lại.
- Nhưng mà em đối xử tốt trước rồi còn gì?
- Không cho đi mà muốn có à!
Chị nhìn tôi và cười, đầu óc lùng bùng trong cuộc đúng là chẳng bao giờ bằng người ngoài cuộc được. Khẽ cười và đồng ý. Hai chị em tôi tán dóc đến tận trưa.
- Chị với Huy dạo này sao rồi!
- Hì, vẫn thế, nhưng đã đỡ hơn!
Chị Xuyến vẫn như thế, bao dung và tế nhị. Chẳng bao giờ chị nói về những điều buồn bã của mình với ai. Có lẽ chị chỉ thích là nơi người ta trút tâm sự để rồi chính mình giải đáp. Cách sống vì người khác ấy làm cho bà chị đối diện tôi thêm phần đáng tin cậy.
Tôi vẫy tay chào chị và chuẩn bị bước qua bên trạm xe bus chờ xe về. Vừa canh me dòng xe cộ đang trốn tránh cái nắng giữa trưa, vừa nhìn chị Xuyến đang đứng đó nhìn tôi, bất chợt môi chị mấp máy, tiếng của chị hòa trong cơn gió đâu đấy khẽ lướt qua tai tôi, đọng lại trong trí óc:
- Xuyến về nha T!
CHAP 81: TÌNH BẠN HAY TÌNH YÊU
Khẽ gật đầu và chào lại bà chị đang nở nụ cười tươi hơn cả nắng giữa trưa, vui vẻ băng qua đường, xém chút hôn vào xe tải. Thở phào nhẹ nhõm, và nở nụ cười, trước khi nó vụt tắt lúc giáp mặt Nguyệt và Nhân.
- Đi đâu?
- Ờ, đau chân đâu đá được đâu- Nguyệt nguýt dài lườm tôi!
- Ờ thì…!
Sau một hồi bị tra khảo, thêm chút hờn dỗi vu vơ, lẫn nịnh bợ, tôi thật thà khai sạch sành sanh sự việc vừa diễn ra. Nhân đen thì nhìn tôi với ánh mắt “ăn lẻ, bỏ bạn một mình”, còn Nguyệt thì chỉ nhìn tôi tủm tỉm cười.
Tôi tảng lờ kiếm cho mình một không gian khác. Một không gian chỉ chứa đầy ắp cái câu nói cuối cùng của chị Xuyến.
- Xuyến về nha T!
- Xuyến về nha T!
- Xuyến về nha T!
Không hiểu sao bấy lâu nay, bà chị ấy vẫn mở miệng một hai:
- Em trai!
- Em trai!
Nay lại đưa tôi lên, nâng cao địa vị, cho tôi già trước tuổi để có thể xưng ngang tên với chị. Nhưng có lẽ với tôi đó là một điều gì đó khó khăn. Đơn giản thôi, từ lúc đầu tình cảm của tôi dành cho chị Xuyến vẫn như là một người chị, dù đôi rằng từ Chị trong định nghĩa lúc này cũng có vài lần rung rinh, trước những nụ cười, trước khuôn mặt đẹp, trước cái cảnh tà áo dài trong nắng.
- Vẫn gọi chị thôi!
Tôi kết một câu cẩu thả, vì chiếc xe bus quen thuộc cũng vừa thắng trước cái trạm cách quán nước tôi ngồi có mấy mét.
Leo lên xe, mở tung cửa sổ, cho gió lùa vào xóa rỗng đi trí óc. Có lẽ đó là cách hay nhất lúc này.
Việc học hè của tôi trôi qua trong êm đềm, của những trận đá banh sáng thứ năm, những buổi Derby xóm vào hàng chiều bên cái sân cạnh hồ, và vẫn hạnh phúc với Dung. Cô thiên thần bé nhỏ của tôi. Đám anh em chiến hữu của tôi vẫn như vậy, đứa độc thân thì vẫn độc thân, đứa giống tôi như thằng Kiên thì cũng như cũ vẫn tình cảm với Trang lắm. Chỉ có thằng Hà, Mr Xin Lỗi của bé Uyên , tiểu sư muội của tôi là có khác. Chắc nó là ngoại lệ.
- Sao, giờ muốn tán tiểu sư muội tao hả?
- Mày hỏi ngu thế? Tao nói ra rồi còn gì.
Thằng Hà sửng cồ với cái giả ngu của tôi, muốn dập tắt ngay cái trò thiếu ý thức, đồng thời ngó ngang canh me xem có đứa nào biết không.
- Gọi tao tiếng sư huynh!
- Sư, sư cái búa chứ sư, lẹ đi!
Tôi hắng giọng, uống ngụm nước ngọt thằng bạn mời, thoang thoảng mùi hương trầm, “của chùa “mà. Bắt đầu kể các thông tin tôi biết được cho cu cậu nghe. Bình thường thì tính nó ồn ào chẳng khác bao nhiêu với tôi, vậy mà giờ im lặng lắng nghe, lâu lâu gật gù.
- Thế thôi hả?
- Chứ mày đòi gì hơn nữa!
- Tưởng mày biết nhiều lắm.
Tôi nổi sùng với thằng bạn, tôi mới gặp thì làm sao biết cái thể loại sư muội tôi thích như là: màu sắc, món ăn, phim ảnh, âm nhạc…cho thằng bạn tôi biết chứ.
- Vậy thôi, sau này tao biết gì thì tao giấu, đừng năn nỉ tao.
- Ấy, ấy, từ từ, uống nước, uống nước.
Nó lại trầm ngâm, chắc đang lên kế hoạch cưa bé Uyên. Để mặc tôi tha hồ kêu snack ra nhâm nhi.
Có lẽ bé Uyên cũng có tình cảm với thằng Hà, bởi lẽ thỉnh thoảng khi tôi “chơi chiêu” kể về thằng Hà trước mặt là cô bé nghe một cách chăm chú. Thỉnh thoảng có hỏi thêm một cách tế nhị. Chứ nghe về mấy thằng chiến hữu khác thì hững hờ lắm, cứ sốt ruột hỏi về Mr- Xin Lỗi thôi. Chắc có lẽ tôi sắp trở thành ông mai rồi.
Thằng đệ tử chính thức của tôi, trong tháng tám ấy cũng trở thân thiết với nhóm tôi hơn, và nhất là tôi. Tuy không đùng một cái thành thành viên của hội , nhưng cũng dần dần từng bước từng bước một. Đúng là không đánh nhau thì không trở thành bạn.
- Hồi đó mày đánh tao đau quá!
- Đánh không đau thì đánh làm gì!
Nó khẽ cười, vẻ mặt điềm tĩnh chắc là đang nhớ về buổi sinh nhật đầy kỷ niệm. Tranh thủ cơ hội, tôi hỏi tình cảm của nó với Ngữ Yên tới đâu.
- Sao rồi, đổ chưa?
- Gì đổ!
- Cây hồng hàng xóm!
Vừa nói tôi vừa hếch cằm về phía bảng tên a10. Hiểu ý nó thở dài:
- Bạn thôi!
- Xạo mày, thấy thân thiết lắm mà!
- Không tin thì thôi!
Nó nói xong bỏ tôi lại giữa cái ban công trống trơn, cu cậu đi thẳng vào lớp.
“Ngại hả mày, lớn rồi còn!”
- Lại ngắm gái hả?
Giọng nói quen thuộc, từ một gương mặt đến nỗi quen thuộc. Quen thuộc vì tôi vẫn gặp hàng ngày, cũng ở trong kí ức của tôi 24/24, và tất nhiên đó là của Nàng. Người mà tôi không hề biết chán khí ngắm nhìn....