↓↓ Đọc Truyện Học Sinh Chuyển Lớp Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Trái ngược với mặt nạ vui cười, và nghịch ngợm trên lớp. Về nhà tôi tháo chiếc mặt nạ đeo hàng ngày và trở về bộ mặt thật của mình. Buồn bã, không chút gì có thể làm tôi vui, dù chỉ là một chút thôi. Vật vờ, làm cái gì cũng chỉ cho qua loa. Ba mẹ tôi thì cứ nghĩ tôi bệnh, nên hỏi han liên tục. Cái này thuộc về tâm bệnh thì thần tiên cũng bó phép với tôi luôn.
Sân vận động Hàng Đẫy xóm vắng bóng tôi, chắc hẳn là vì điều này đã khiến Nguyệt nghi ngờ:
- Có sao không?
- Không sao cả mà, có gì đâu!
Cô bạn và thằng Nhân trầm ngâm nhìn nhau và lắc đầu. Chắc sợ tôi buồn nên rủ tôi ra đây ăn kem để giải sầu. Nhưng mà cũng chỉ lắc đầu trước những câu nói tếu táo và bố láo của tôi, nên cũng chẳng thể động viên gì được thêm. Hai đứa nhìn tôi, chẳng nói câu gì, để mặc tôi tự biên tự diễn, vì Nhân và Nguyệt có lẽ chờ tôi, chờ nói ra những suy nghĩ trong lòng, chứ không phải những câu giả tạo đó.
Sáng thứ 4, một lần nữ tôi bị thầy Anh Văn cho đứng ngoài lớp suốt hai tiết vì cái tội đi trễ. Đã lâu rồi, từ cái ngày mà nàng giám sát tôi, tôi chưa tái lập lại cái cảnh này. Và giờ thì bên cạnh, chắc cũng chẳng có ai để mà nhắc nhở hay cau mày và véo tôi mỗi khi tôi mắc lỗi nữa.
Tiếng trống đánh báo hiệu giờ ra chơi, tôi vào lớp sau khi nhận những câu nhắc nhở và cái lắc đầu thở dài của thầy.
- Lại đứng ngoài- Hằng bán chanh chọc tôi.
- Chuyện, thương hiệu mà!
Vâng trước mặt Dung thì hình ảnh một học sinh chuyển lớp, nghịch ngợm từ năm lớp 10 đang dần tái hiện, và lúc đó tình cảnh cũng y hệt bây giờ, tình cảm chưa có gì gọi là phát triển cả.
Huýt sáo và đi về phía chỗ ngồi, Nguyệt đón tôi bằng một ánh mắt có vẻ cảm thông, lẫn giận dỗi:
- Vậy mà còn vui được à!
- Có gì đâu, nhiều chuyện ghê gớm hơn còn vui được mà!
- Chuyện gì?
- Ờ…thì sau này đấy, tập dần cho vừa.
Hai tiết văn tiếp theo, một lần nữa tôi được mời ra khỏi lớp vì cái tội ngồi chọc ghẹo bạn trong lớp, ồn ào mất trật tự. Thầy dạy Văn nhìn tôi và phán một câu xanh rờn:
- Khó đào tạo!
Có lẽ thời điểm lúc này, những trò nghịch của tôi còn hơn cả thời gian trước, và không sợ bất kì ai. Bị bắt, hay càng nhiều người biết được càng tốt, vì như thế, nàng cũng sẽ biết. Để nàng nhìn vào tôi và vẫn thấy một thằng T sống khỏe, vui vẻ, dù không có nàng. Đấy là chiếc mặt nạ mà tôi đã mang, đang mang và sắp tới có thể là sẽ mang.
CHAP 71: SƯ MÔN BẤT HẠNH.
Trở về lớp lấy cái balo sau khi bị cấm túc của tiết học cuối cùng, lững thửng ngồi xuống nhe răng cười với Nguyệt trong lúc Dung lên trên bục giảng phổ biến kế hoạch ngày mai.
- Mai lớp ta học hai tiết nên các bạn bên A10 muốn đá giao hữu với lớp ta!
Bình thường chỉ nghe đến đá bóng thôi là chân tay tôi đã không tự chủ được rồi, hò hét loạn xạ, nhưng giờ thì khác hoàn toàn, ngồi im và nói chuyện với Nguyệt, mặc cho Nguyệt vẫn đang hướng về nghe Dung phổ biến chuyện ngày mai.
Đám anh em chiến hữu thì tất nhiên khỏi phải nói, hào hứng tham gia lắm. Hai cái lớp chọn vốn ganh đua với nhau, đã thế suốt ngày cắm đầu vào học nên cứ hở có dịp là giao lưu để thỏa mãn cả hai nhu cầu trên.
- Mai đá kìa, phê quá!
- Ngon, xử đẹp nó luôn.
- Cho nó mang rổ lượm banh.
Đám anh em chiến hữu lớp tôi thì hào hứng lắm, tôi vẫn ngồi im khoanh tay trước ngực. Mắt thỉnh thoảng nhìn qua khoảng không giữa người mấy thằng bạn để dò xét xem Dung thế nào. Vẻ mặt trầm ngâm.
- Mày dạo này sao thế?
- Mới ngoan được mấy bữa.!
Tôi chỉ cười hề hề và hét toáng lên, kí đầu giật tóc mấy thằng bạn, vẻ mặt vô tư hiện rõ ra. Chắc tụi nó cứ nghĩ thằng bạn đấy đã sống lại với chức vụ đầu têu mấy trò quậy lúc mới chuyển lại vào lớp rồi đây.
Chỉ có Nguyệt là trầm ngâm, bởi vì dù sao từ nhỏ cũng đã chơi thân, nên tính tình tôi thế nào thì khỏi cần nói cũng biết. Liếc nhìn tôi với ánh mắt thương hại và pha vẻ chút hối tiếc, thở dài và ngồi im chờ tôi bàn bạc xong để ra về chung.
Giữa lúc anh em đang bàn bạc khí thế, cánh tay thằng Vũ dạt cả đám ra, lại gần đưa bài cho tôi kiểm tra, vẻ mặt nó ánh lên sự tự tin. Khỏi cần nhìn bài giải cũng đủ biết là nó thế nào, vì thằng này được xếp vào hạng tự tin có cơ sở.
Xem qua loa mấy bài giải , tôi gật đầu đồng ý và khoanh tiếp trong cuốn sách thêm bốn bài nữa.Hơn một tuần kèm học mà chỉ có ra bài về cho nó tự làm, sai khoanh tròn tự sửa, dù những cái khoanh tròn và dấu hỏi chấm ngày càng ít dần.
Không nói không rằng, thằng Vũ trả lại bầu không khí rôm rả cho hội anh em chúng tôi:
- Nguyệt, cho Nguyệt làm bác sĩ đó.
- Bác sĩ?
- Là lo chấn thương cho anh em…
- Ơ…
- Thằng T, mày nói vợ mày đi…
Thì ra chúng nó muốn lợi dụng cơ hội để kéo Nguyệt vào cổ vũ đá banh, và chắc sau này sợ chúng bạn còn kết nạp cô nàng vào luôn hội bàn tròn mất.
- Ừ, Nguyệt tham gia với lớp cho vui, mang danh thôi, thật ra là cổ vũ đấy…
Cuối cùng chán chê, thuyết phục được Nguyệt đồng ý, tụi nó mới chịu xách cặp ra về. Tôi với Nguyệt và Nhân cũng theo chân, ngang qua bàn, thằng Vũ vừa xem xong những bài tôi đánh dấu, lục đục cũng đang tính rời khỏi lớp.
Chẳng hiểu sao, tôi nhìn thằng Vũ cảm thấy mình hơi ác, và có chút gì đó không phải với nó. Nó luôn đối xử với tôi, hay nói thẳng ra là đối địch ra mặt, nhưng cách xử xự thì như một người bạn, dù cho nó hơi câng cáo và tự coi mình là kẻ bề trên. Nhưng tôi thì đối đầu với nó theo một phương diện khác, lấy công trả thù tư, dù gì thì về mặt khí chất cũng thua nó đứt đuôi rồi. Nghĩ vậy tôi mở lời với nó:
- Về đi, bài tập thong thả hãy làm.
- Ừ, không có gì!
- Mai đi đá bóng với lớp…!
- …!
Quay mặt bỏ đi không nói gì, để lại Nhân đen và Nguyệt ngơ ngác nhìn cả hai thằng.
Đơn giản chỉ là nói với nhau mấy lời, nhưng chí ít tình hình chiến sự của tôi với thằng Vũ cũng đã lắng xuống, tuy không thể gọi là bằng mặt bằng lòng, nhưng chí ít cũng gọi là kẻ thù như chính nó nói với tôi.
Nằm rầm xuống giường, cả người duỗi ra, thở dài trút hết mọi mệt nhọc và tâm tư của ngày học. Lên lớp chỉ có ngắm và nhìn, phải trút bỏ cái tâm tư và tạo cho mình một lớp vỏ bọc hoàn hảo: vui vẻ , yêu đời. Vẫn bình thường dù cho có là gì xảy ra đi chăng nữa. Mới có mấy ngày thôi, thứ hai, thứ ba, thứ tư, ba ngày mà tôi sắp chịu hết nổi. Nhiều lúc muốn giãi bày mà giãi bày với ai bây giờ.
Cầm cái móc khóa mà nàng tặng, xoắn nó lại rồi thả ra, cái vòng tròn đồng xu xoay tít, chậm dần, chậm dần rồi lảo đảo dừng lại:
- Mình có trẻ con quá không nhỉ?
- Chắc là không…?
- Bởi chính Nàng mới là người giận mày trước, mày cũng đã cố gắng hết sức rồi, có gì là lỗi của mày?
- Lỡ nàng giận mày vì lí do khác?
- Chính nàng mới là giận hờn con nít trước.
Chịu hết nổi với cuộc đấu tranh nội tâm, tôi hét lớn rồi ôm gối chụp đầu. Ba, mẹ tôi đi vắng hết, nên ngôi nhà trở nên vắng lặng hoàn toàn. Cô đơn và hơi tủi thân, tôi thiếp đi lúc nào không biết, trong mơ, tôi thấy mình nắm tay Dung, đi ngang qua con đường hoa sữa, thoang thoảng mùi mặn của nước biển được nêm vào cơn gió khẽ thổi ngang qua. Mỉm cười hạnh phúc và cứ đi, đi mãi, trên con đường toàn hoa sữa.
Có lẽ tâm tư đã quá mệt mỏi với cái trò mang mặt nạ này nên tôingủ say. Mãi đến khi gần tối mẹ tôi về đánh thức , tôi mới chịu mò ra khỏi căn phòng tối om, tối như trong suy nghĩ của tôi vậy....