NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Học Sinh Chuyển Lớp Voz Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Thấm thoát, tháng Chín khai trường cũng ồn ào với bao niềm vui đi qua nhanh chóng. Cái tháng hồn nhiên và đẹp đẽ ấy nhanh chóng sắp kết thúc, chuẩn bị nhường chỗ cho tháng mười. Tháng cao điểm của những đợt thi giữa kì, của những bài kiểm tra. Và tất nhiên, là tháng của Phụ nữ Việt Nam 20- 10. Chính bởi điều đó, thằng Hà mới lôi tôi ra một góc bàn chuyện:
- Gì mày, nói nhanh tao còn làm bài Lý nữa?
- Chuyện gấp, giải đề thi thì lúc khác cũng được.
Tôi cầm cái bánh mì nhai ngồm ngoàm, nhìn thằng bạn chờ nó nói cao kiến.
- Mày tính 20- 10 làm gì?
- Còn lâu mà, mày lo gì sớm!
- Sớm gì nữa, tính giờ là vừa!
- Thì cứ như năm ngoái đi!
- Chán lắm!
- …?- Tôi chưa thực sự quan tâm, cố ăn hết ổ mì.
- Thế mày muốn tao với mày là thằng ăn không ngồi rồi mà núp sau Dung à?
Thằng bạn đúng là biết chọc đúng chỗ” ngứa”. Bệnh tự ái, tinh thần tự trọng, chí khí nam nhi tôi đồng thời bùng phát, cao ngất trời.
- Thế mày tính sao?
- Thì tao mới bàn với mày nè!
- Ờ, tao nghĩ không nên cho Dung đụng tay vào- Tôi quả quyết.
- Cái đó tuỳ mày…còn nội dung thì sao?
Hai thằng bàn qua tán lại một hồi, thì thào to nhỏ với nhau, rồi cùng nhoẻn miệng cười nắc nẻ. Kế hoạch đã được thông qua, giờ là lúc bước tới vận động hành lang. Tháng mười là tháng Phụ Nữ thì cũng là tháng cho chúng tôi thể hiện chí khi nam nhi.
CHAP 28: CÂU CHUYỆN CỦA THẦY I.
Kế hoạch tôi và thằng Hà hí hứng vạch ra, phần nhiều đều là vì tình cảm dành cho các bạn nữ trong lớp. Riêng cá nhân tôi, còn không biết thằng Hà nghĩ sao, tôi cảm thấy đây là cơ hội cho tôi chứng minh năng lực, chứ không phải chỉ là một Uỷ viên được anh em vận động hành lang cử lên, với một mục đích cài tay trong vào nội bộ ban cán sự.
Hai thằng xì xào một hồi lâu, đi đến quyết định nhanh chóng bắt tay vào kế hoạch. 20- 10 thì chỉ còn đúng hơn hai tuần, bao nhiêu việc phải lo, bao nhiêu bài vở phải ôn thi, bởi thế thời gian đấy là thích hợp, đồng thời chuẩn bị kĩ càng công phu.
Dung bị gạt ra ngoài vòng chiến cùng với hai lớp phó, bốn tổ trưởng. Chẳng hiểu lớp tôi con trai làm sao mà ngoài tôi thằng Hà, thằng Hải thì hầu như chẳng có đứa nào ngoi lên được nắm quyền hành cả. Một phần vì nữ lớp tôi” đàn áp” quá tốt, một phần vì:
- Thôi, mày đi làm một mình đi!
- Thôi, gương mẫu tao không hợp!
Bởi thế dù muốn dù không, tôi và thằng Hà cũng phải gặp thằng Hải vào lúc lớp tan học.
- Thế kế hoạch mấy bạn ra sao?
Hiển nhiên thằng Hải là lớp trưởng, là cánh chim đầu đàn của lớp. Bởi thế dù muốn dù không, cũng phải bỏ qua tư thù cá nhân mà bắt tay hợp tác. Thù oán có cơ hội phải trả, nhưng để chị em phụ nữ cười vào đám con trai thì quả thật là nhục nhã lắm.
- Sao không làm như năm ngoái, cũng hay mà?
- Thôi, năm ngoái làm rồi, năm nay làm theo như vậy, nhàm lắm!
- Ờ, cũng được, vậy bây giờ chuyện giữ kín và truyền miệng cho từng người đúng không! – Nó tỏ ra là người cũng biết hợp tác đấy chứ.
Ba thằng tôi vạch ra danh sách đen, nghiêm cấm tiết lộ nội dung chương trình. Sau đó tiếp tục vạch ra phương án thực thi:
- Giờ chuẩn bị món quà!
- Rồi, cái này ổn thôi!
- Sau đó hình thức tặng như năm ngoái!
- Ơ, thế vừa nãy bảo…! – thằng Hải phản ứng ngay.
- Không, các món quà này là giống nhau, đồng thời, không ai tặng riêng, mà sẽ xếp món quà ngay giữa. Đến tên ai thì nhận. Chỉ có thiệp là chuẩn bị riêng thôi.
Thằng Hải dần hiểu ra vấn đề của tôi và thằng Hà muốn thực hiện. Hai chúng tôi muốn có một món quà chỉ có riêng con gái lớp tôi mới có, và khi nó đã thành đặc trưng, một nét riêng biệt thì đi đâu, chỉ cần con trai lớp khác có ý định nhìn vào là biết bạn gái mà chúng nó đang tăm tia học lớp nào ngay thôi.
- Rồi, còn gì nữa không?
- Năm ngoái chỉ có tặng và chúc, thì năm nay đã có thiệp, vì thế thay câu chúc bằng một cái gì đặc sắc hơn đi, cái này tạm thời chưa nghĩ ra!
Tôi vẽ dấu hỏi, rồi dùng bút bi tô vòng tròn xung quanh, thể hiện sự bí ý tưởng của mình. Thằng Hà trầm ngâm rồi vỗ tay cái đét:
- Chẳng phải thằng Bình đàn hay sao?
- Chẳng lẽ chỉ kêu nó đàn?- Thằng Hải đối đáp lại.
- Không, nó đàn và anh em mình phụ hoạ!
- Hát đúng không, trời ơi, cái thằng này mà thông minh dữ ta! Tôi cầm bút điền vào cạnh dấu hỏi chữ Hát.
Nhưng Hát cũng có năm ba loại hát, đơn ca, song ca, tam ca, rồi tăng theo cấp số cộng sẽ có đồng ca, hoặc thảm hại là loạn ca. Tránh mất thời gian, chú trọng ngắn gọn xúc tích, ba thằng tôi quyết định:
- Cho các bạn nam nào muốn Hát thì đăng kí trước!
Hiển nhiên, với việc được đứng trên công chúng mà hát là một điều không mấy ai dũng cảm làm được, bởi thế tôi tin là số lượng này rất ít. Ngoài ra, một bài do con trai lớp thực hiện, và một ca khúc do cả lớp cùng đồng thanh. Sẽ dành tặng “mắt cười” cho các chị em đáng yêu trong lớp, và “sát cánh bên nhau” sẽ là ca khúc bế mạc.
- Xong nhé, vậy chia công việc ra, Hải thông báo từng anh em, kín tiếng!
- Ok!
- Hà in lời ca khúc đưa cho mọi người! – Thằng Hà gật đầu nhận nhiệm vụ.
- Còn mày thì nhớ nhắc thằng Bình mang đàn và tập dợt, khảo sát rồi thu thập xem món quà nào hợp lý.
- Rồi, vậy là xong, còn hơn nửa tháng cho chúng ta chạy chương trình!
- Khoan đã! – Thằng Hải cắt ngang lời tôi.
- …?
- Thế còn Cô!
- Thì bữa đó có hai môn là Cô Giáo dạy, đã nói là trích tiền mua hoa rồi còn gì?
- Không ý nói là Vợ của Thầy ấy!
Tôi và thằng Hà ngơ ngác nhìn nhau. Cả hai đứa cũng quên đi mất người không nên quên này. Có vẻ về tính chu đáo và cầu toàn, hai chúng tôi không bằng thằng Hải. Và tôi cũng cảm phục Thầy tôi về việc chọn mặt gửi vàng trong thời gian qua.
- Vậy thì thêm một món quà cho Cô nữa!
- Món quà là gì?
…!
Ba thằng con trai bí nước, xét về kinh nghiệm tặng quà cho bạn bè xấp xỉ tuổi thì phong phú lắm. Nhưng thế hệ của Thầy khác xa thế hệ chúng tôi, muốn mua một món quà ưng ý có lẽ là khó. Bởi thế, chuyện này được gác lại, khi nào có ý tưởng sẽ được thông báo thực thi.
Chiều hôm đó, ngày lẻ, theo lịch học bình thường, tôi đến lớp học thêm Toán. Khi vừa đạp cái chân chống xe thì đã cảm thấy khó xử. Ngữ Yên ngồi một mình lặng lẽ cắm cúi vào bài tập như thường lệ. Dung ngồi trong lớp với mấy bạn nữ đang tán chuyện gì rôm rả lắm. Biết nói chuyện với ai trước đây.
- Đi vào lớp thôi Tín! – Nguyệt nhỏ nhẹ kéo tay áo tôi, tôi ngậm ngùi nhìn Ngữ Yên rồi cất bước vào lớp.
- Gì mà đăm chiêu lắm vậy, già đấy! – Nguyệt đi cạnh tôi khúc khích cười.
- Ờ, không có gì đâu, chỉ là…?
- Đừng nói đang suy nghĩ mua quà gì tặng hai người đó nhé!
Tôi và Nguyệt đã thân nhau từ bé, nên hầu như hai người nói chuyện rất thoải mái vui vẻ. Chẳng bao giờ có chuyện giấu diếm hay ngại ngùng cả.
- Làm gì có, thì…!
- Thôi, đi vào lớp cất cặp rồi ra ngồi với Yên đi! – Nguyệt lại cười!
- Ơ, sao lại…!
- Thì Dung có bạn rồi, Tín có dám lại đó không?
Tôi đưa mắt về phía Dung, quả thật xung quanh toàn là những người ở lớp mà tôi hơi ngán. Hằng bán chanh, Quỳnh tưng tửng, rồi thêm một số cơ man các bà tám chuyện nữa. Theo lời Nguyệt, tôi cất balo rồi đi ra ghế đá trước nhà thầy.
- Làm gì mà chăm chú vậy?- Tôi ngồi xuống cái ghế đá đối diện.
- Đâu có, tại cái bài này khó quá!
- Đâu Tín xem!
Tôi theo một cách tự nhiên nhất, đi vòng qua chiếc bàn đá tròn, rồi ngồi xuống cạnh Ngữ Yên và đón cái đề ôn thi. Hai đứa ngồi sát nhau, cùng bắt tay giải bài.
- Cái bài cuối cùng ấy!
Cái bài này là chứng minh theo cách triển khai nhị thức Newton. Toán chứng minh đẳng thức hay bất đằng thức thường khó, lại đi kèm với dạng này thì càng hóc búa hơn. Hai đứa tôi trầm ngâm suy nghĩ. Thỉnh thoảng tôi viết viết ra hướng làm trên tờ nháp Ngữ Yên vừa đưa, viết lấy viết để, cuối cùng cũng đi vào hướng cụt....
« Trước1...152153154155156...158Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

pacman, rainbows, and roller s