↓↓ Đọc Truyện Học Sinh Chuyển Lớp Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Các anh học hành thì phải có kiến thức đọng lại chứ!
- Trả lời thế mà nghe được à, phân tích sơ sài qua loa, không thấy được cái tinh tuý bên trong.
Tôi dám cá là trong lớp, ngoại trừ những đứa chuyên văn học chuyên tâm thi khối C thì may ra mới có khả năng, chứ đám còn lại thì làm gì biết cái tinh tuý đã bị ba tháng hè làm lu mờ ấy là gì cơ chứ. Muốn cười hai thằng bạn lắm, nhưng chẳng thằng nào dám. Lỡ gây chú ý thì chắc cũng lên đó đứng chôn chân mà thôi.
- Tùng, tùng, tùng…!
Tiếng trống trường mong đợi đã đến. Cả lớp hoan hô như pháo. Khuôn mặt tươi hơn cả một chữ tươi. Riêng cá nhân tôi thì nhanh gọn lẹ, thu xếp hết sách vở từ lâu, chỉ chờ thầy giáo vừa ra khỏi cửa lớp là tôi bay qua bàn, đi nhanh ra trạm xe.
- Ế, ở lại nói cái này Tín! – Hưởng đù gọi giật tôi lại.
- Mai đi, có việc gấp! – Tôi giơ tay chào thằng bạn.
- Chờ tao với! – Thằng Hoàng lại lề mề.
- Nhanh lên, ra trạm xe tao chờ! – Tôi hắng giọng, giả bộ gấp gáp.
Thật ra, nếu mà chẳng phải cuốn nhật ký của Dung nằm trong tay tôi thì chắc tôi đang uể oải thu dọn mọi thứ tống vào chiếc balo. Một phần nữa là tránh gặp riêng Dung. Lỡ đâu sáng nay vô tình nàng quên thì sao.
- Trả Dung cuốn sổ?
- Sổ nào? Sổ gì cơ?
Tôi không thể chối một cách vô căn cứ như thế được. Chỉ có cách tránh mặt là cách hay nhất.
- Nhanh lên Nhân, Nguyệt! – Tôi hối hai đứa trong con đường dẫn về cái xóm quen thuộc.
- Mày làm gì gấp thế, đừng nói nhịn nãy giờ nhé! – Thằng Nhân đen chơi xỏ tôi ngay.
- Vớ vẩn, lẹ lên!
Nhân với Nguyệt đành phải bước nhanh lên cho kịp với đà bước của tôi, gấp gáp và đầy nóng vội. Tôi muốn nhanh chóng được đọc tiếp những trang nhật ký của Dung. Nhất là những tâm sự cách đây chưa lâu, thời gian hè tôi vắng mặt. Muốn thế phải đọc từ đầu, mà thời gian gấp gáp, ai biết Dung “sực nhớ” ra lúc nào cơ chứ.
- Có gì mờ ám vậy Tín?- Nguyệt cũng không quen với kiểu hối thúc của tôi.
- Có việc, ờ…có thứ còn chờ ở nhà!
- Làm như Dung đang chờ ở nhà vậy! – Nguyệt tủm tỉm cười.
- Ờ…ờ…Nguyệt khéo nói hão, có việc thôi mà.
Tôi vứt cái balo lên bàn, để nguyên đồng phục trường, lôi cuốn nhật ký ra nâng niu, cố gắng không để lại dấu tích phòng tránh cho chủ nhân cuốn sổ biết sự riêng tư đã bị xâm phạm. Nhanh chóng nhưng đầy cẩn thận, tôi mở trang tiếp theo ra chăm chú đọc. Đó là những câu quen thuộc, hình như là đoạn Intro trong cái đĩa CD mà tôi tặng Dung hôm 8- 3. Ở cuối chỉ có một dòng chữ:
- Lẽ nào?!
CHAP 13: BẮT QUẢ TANG.
Đó là lần mà tôi tặng Dung chiếc đĩa Quang Dũng. Cái lần mà tôi bị nằm ngoài danh sách tặng quà sau khi hô hào nghe theo ngu ý:
- Thằng nào xui ráng chịu!
Nhưng mà món quà đó cũng có chủ ý. Món quà đó mang theo hy vọng người mà tôi sẽ tặng là Dung. Và Dung cũng là người nhận quà động viên tôi. Tình cảm hai đứa bắt đầu từ đó, theo một cách tự nhiên nhất. Có lẽ nào? Dung cũng như tôi, bắt đầu thể hiện tình cảm từ dạo đó.
Những ngày tiếp theo trong cuốn nhật ký làm tôi sống lại những khoảng thời gian trước, những kỉ niệm không bao giờ quên. Tôi được nhìn thấy mình đứng chết trân trên sân bóng đá hôm thua trận chung kết. Hay hai đứa đang ngồi với nhau đêm trại 26- 3. Có khi lại là những kỉ niệm hôm ngồi cạnh nhau hát chung cùng với đám bạn. Tôi được cho là “dễ thương một cách tự nhiên nhất”. theo lời Nàng nói.
“Hôm nay Minh An lại lặp lại chuyện cũ. Mình quý An vì An là bạn mình từ trước chứ thực sự chẳng bao giờ có thể có tình cảm. Còn cái người “ôn thần” kia thì nhiều khi không thể hiện gì. Chẳng hiểu sao nữa, khó xử lắm bạn ơi? Không nói ra được đâu!”.
Một khuôn mặt cười ở cuối cùng. Khuôn mặt đó nửa cười, nửa mang tâm sự cũng như chính Dung vậy. Cười trong buồn bã, nhưng vẫn không bao giờ thể hiện ra mặt. Tôi đọc đến đây bỗng nhiên cảm thấy mình quá vô tâm hoặc đã quá ỷ lại. Phải chăng, tôi tin tưởng Dung nên bỏ mặc mọi thứ và tin chắc rằng tình cảm đó là của mình, và Dung sẽ biết cách xử lý. Nhưng tôi không biết rằng, bất cứ ai cũng có thể tổn thương, dù có cứng rắn đến thế nào đi chăng nữa. Dung cũng vậy, chờ đợi tôi thể hiện, nhưng điều đó đã không xảy ra.
Tự cười mình, tôi cảm thấy câu nói mà tôi hay được nghe từ mấy bạn nữ trong lớp:
- “Con trai là chúa vô tâm”
Cũng có nguyên do của nó. Không phải là toàn bộ nhưng là đa số, và câu nói này đúng với trường hợp của tôi.
Có một khoảng lặng trong lòng tôi, và tôi cảm thấy mình có nhiều điểm không bằng Dung trong chuyện tình cảm của hai người. Dung chắc chắn dù bị tổn thương vẫn một mực dành trọn tình cảm cho tôi. Còn tôi, đôi chút dao động, thậm chí có khi niềm tin lung lay. Không vồ vập nữa, không háo hức như trước, tôi chầm chầm lật dần về những trang phía sau.
“Hôm nay mình quá lo lắng. Đánh nhau, chẳng biết vì lí do gì? Mình chưa bao giờ nghĩ lại đến trường hợp đó. Nhưng mình tin, không phải là vô cớ mà chuyện đó xảy ra. Dù sao, như anh nói: Theo anh nghĩ là có nguyên nhân. Mình chỉ im lặng và tin tưởng thôi! Chẳng biết đầu đất có đau chỗ nào không nữa?”.
“À quên, cũng không phải chỉ có mình mình lo lắng đâu nhỉ?”.
Tôi biết, câu hỏi cuối là như thế nào. Đúng, Dung không phải là người lo lắng duy nhất, nhưng Dung là người đã âm thầm lo lắng cho tôi quá nhiều. Hôm đó Ngữ Yên cũng khóc khi biết tôi bị thằng Huy, bạn cùng lớp với chị Xuyến giã cho mềm xương. Và sau này, chuyện cũng đến tai bà chị Nữ tặc, chị cũng khó xử như thế nào tôi đều biết. Nhưng người mà tôi không muốn phải lo lắng nhất là Dung. Những việc của cá nhân tôi, tôi nên phải gánh chịu một mình, nhưng dù có muốn đều để lại trong lòng Dung những mối lo.
4h chiều, tôi tiếc nuối rời cuốn sổ để đi học thêm môn Hoá. Hôm nay chắc sẽ công bố danh sách chuyển sang lớp ôn thi khối A nên tôi càng phải có mặt.
Vẫn chỗ ngồi quen thuộc, vẫn cuối lớp và vẫn ngồi cạnh Ngữ Yên. Tôi không nói gì, bởi những tâm sự của Dung vẫn theo tôi, khiến tôi trở nên trầm lắng hơn một chút.
- Sao thế, Dung vẫn chưa hết giận à?- Ngữ Yên bắt chuyện trước.
- À, không, không có gì đâu, việc riêng thôi mà!
- Không tin lắm, việc riêng gì mà khiến Tín buồn vậy!
- Làm gì có, tươi như này cơ mà! – Tôi có nặn ra một nụ cười nửa miệng.
Tôi cũng chẳng hiểu sao, Ngữ Yên cũng có vẻ dạn hơn trước rất là nhiều. Thời gian trước, Yên rụt rè, nhút nhát đến một cách kì lạ. Nhưng thời gian gần đây, Yên trở nên có chút dạn dĩ hơn. Nói chuyện với Dung một cách thoải mái, là lần đầu tiên tôi thấy Yên không lép vế trước Dung. Và giờ đây, khi tôi có chuyện buồn thì hỏi han cặn kẽ hơn, chứ không phải “chờ người đối diện tự mở lòng ra nữa”. Phải chăng Ngữ Yên cũng đã trưởng thành. Tôi cười vu vơ, chẳng biết mình nghĩ đúng hay nghĩ sai nữa.
Đúng như tôi dự đoán, danh sách được chuyển lớp bao gồm tôi và Ngữ Yên cùng ba bạn khác nữa. Ngữ Yên thì không trùng lịch học nữa, còn tôi, được học chương trình ôn thi thì tất nhiên là đồng ý rồi. Bởi thế chưa kịp chờ Cô hỏi có đồng ý chuyển lớp hay không, đầu tôi lại gật lia lạ.
- May quá, vẫn được học chung với Tín rồi!
Ngữ Yên lại khiêm tốn, chứ thực chất tôi thừa biết Ngữ Yên dư sức hoàn thành tốt bài thi sát hạch.
- Không biết ai may nữa đấy, có khi Tín mới may! – Tôi cũng khiêm tốn theo.
- Xí, không dám đâu!
- Nói vậy là Tín xui khi học chung với Yên rồi!
Tôi cười ha hả, để mặc Ngữ Yên ngơ ngác nhìn tôi. Chắc cô nàng sock trước câu nói đểu của tôi. Năm giây sau, một cái nhéo vào bắp tay tím ngắt. Rồi bẽn lẽn cười cắm cúi vào bài tập để mặc tôi nhăn nhó thổi phù phù vào cái vết đỏ rát.
Con gái đúng là chúa của những trò này. Ngỡ cứ tưởng mỗi Dung dùng chiêu này để trấn áp tôi thôi, ai ngờ Ngữ Yên cũng thuộc hàng cao thủ trong véo thần chưởng. Vết nhéo từ đỏ tấy rồi chuyển qua hơi tím đen. So bề thì ăn đứt Dung....