Old school Swatch Watches
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Học Sinh Chuyển Lớp Voz Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Ấy vậy mà đó là điểm tôi trưởng thành trong con mắt bà chị Nữ Tặc. Chí ít tôi bớt bốc đồng, biết suy nghĩ kĩ càng, rồi nhìn cũng chững chạc ra hẳn. Thảo nào từ cổng trường vào tới đây, chị Xuyến cười không ngớt.
- Vậy giờ em tính sao?
- Binh tới tướng đỡ, cứ tự nhiên, và em cũng sẽ tự nhiên không lo suy nghĩ?
Cái tự nhiên mà tôi đề cập ở đây là tự nhiên như lúc trước với Dung, tự nhiên với Hoàng, còn chuyện tới đâu thì lo tới đó. Chuyện tình cảm, gượng ép chẳng được cái gì mà sẽ tồi tệ hơn.
- Trong tình cảm, cần một chút ích kỷ nhé cậu em!
- …!
- …!
- Ích kỷ như thế nào?
- Như hôm nay, chị mời… – Chị Xuyến cảm thấy mình lỡ lời nên dừng lại im bặt.
- Là như thế nào?- Tôi gặng hỏi đến cùng.
- Thôi, bữa khác, giờ đi ăn tiệc.
Tôi biết chị Xuyến đang cố giấu điều gì đó, liên quan tới tôi, dù rằng lờ mờ tôi đã hiểu được vài phần. Dù sao, chị cũng đã lãng tránh nên tôi chiều lòng. Tiệc liên hoan hôm đó cũng chỉ có tôi là khách, đi ăn uống linh tinh, rồi đi dạo nhà sách, ghé vào tiệm net chơi game. Ban đầu là nhảy audition, tôi chẳng bao giờ chơi game thể loại này nên bị bà chị áp đảo thua trắng:
- Sành ghê ha!
- Chị chơi ké với em chị nên biết chút ít mà! – Chị nheo mắt cười.
Lượt thứ hai thi bắn Đột kích, lần này thì tôi có cơ hội gỡ thể diện. Coi như bảo toàn danh dự.
- Nhớ lời chị nhé, cần chút ích kỷ đấy!
- Nhớ rồi, như chị chứ gì?- Tôi cười tươi nói lại.
Chị Xuyến hơi đỏ mặt bối rối, khẽ gật đầu. Hai chúng tôi có tình cảm với nhau, không cân bằng. Tôi có cảm tình với chị, không phủ nhận. Chị giành cho tôi sự quan tâm, không thể chối từ. Hai chúng tôi vẫn như thế, nhưng biết gạt qua sự ái ngại để có thể vui đùa với nhau như bạn bè. Chỉ cần thế thôi, bạn mà chẳng phải bạn.
Lên xe bus, tôi vươn vai thoải mái. Ánh chiều khẽ chiếu trên vai. Nhìn qua khung cửa sổ, những dòng xe nhanh chóng lao qua, nhoè nhoè. Nhưng tôi cảm giác thật yên bình. Cảm giác vui vẻ đã trở lại.
- Tình Yêu cần một chút ích kỷ và một chút tự nhiên!
Quyết định gặp Dung sẽ được đẩy nhanh tiến độ. Có lẽ sắp rồi! Nhưng tôi vẫn sẽ dũng cảm chờ câu trả lời. Có hay không, không quan trọng, vì tôi đã ích kỷ một cách tự nhiên.
- Chờ nhé Dung, sớm gặp thôi!
CHAP 8: HAI LỜI XIN LỖI
Tuần mới, khởi đầu mới cho mọi chuyện. Tâm trạng đã có những bước tiến triển dài. Tuy không thể nào một lúc mọi chuyện đều trở nên vừa ý với bản thân mình ngay được, nhưng chí ít, bản thân tôi cũng đã nắm được cái nút thắt để có thể gỡ rối dần dần.
- Tín, lên bảng làm bài cuối cùng đi em! – Cô dạy Hoá lại vinh dang tôi lên bảng.
Nhanh chóng, đứng dậy, đồng thời nhận ngay cái nụ cười chúc may mắn của Ngữ Yên dành tặng khi cô nàng cũng vừa trên bục giảng đi xuống, sau khi giải quyết nhanh chóng một bài cũng có chút ít hóc búa. Ngày thứ 3 quen thuộc, và gặp lại cô bạn quen thuộc, nhưng nó có gì đó tươi tắn và lung linh hơn.
- Nhanh ghê ha?- Ngữ Yên chào đón tôi từ chiến trường trở về!
- Ờ, hơ, thì cũng thường thôi mà!
Hai đứa học sinh bàn cuối chưa kịp tiếp diễn câu chuyện vu vơ thì tiếng cô giáo lại vang lên đều đặn:
- Bài kiểm tra quan trọng, những ai không thích, hoặc không muốn chuyển lớp thì có thể ra về sớm. Còn nữa sẽ dựa vào bài thi và số điểm các bài thi trước để chuyển lớp!
Nhanh gọn, vắn tắt nhưng đầy cô đọng và xúc tích. Hoá ra không chỉ riêng tôi và Ngữ Yên là những người “lỡ đò” sang lớp ôn thi khối A, may hồi đó chưa buột miệng phát ngôn lớp ôn thi tốt nghiệp không thì lắm kẻ cười tôi ếch ngồi đáy giếng trong lòng mất. Mặc dù giáo viên đã có lời nhưng hầu như chẳng ai bước ra khỏi chỗ. Chắc đa số vì tinh thần hiếu học, muốn thi cử cọ xát, hai là chắc ngại hoặc sợ nên ráng ngồi lại thi cho đến cùng mà thôi.
Bốn lăm phút bắt đầu, tôi mở hết tốc lực và làm lấy làm để. Mặc dù là đề thi chuyển lớp học, nhưng cũng tương đối là dễ chịu với những ai vững căn bản. Thỉnh thoảng trong lớp vài cá nhân rảnh rơi đảo đảo nhìn vài vòng, rồi lại cắm cúi ghi ghi chép chép. Ngữ Yên và tôi thỉnh thoảng chạm mặt rồi cùng cười, nụ cười hỏi han.
Ngữ Yên đặt bút xuống cái đề thi, rồi chỉ về phía tôi? Ám hiệu của: Tín làm xong rồi chứ?
Tôi dơ hai ngón tay thành chữ V- biểu tượng chiến thắng- Rồi cầm cây bút vẽ mũi tên chỉ về phía cô nàng- Yên thì sao?
Chắc là Ngữ Yên cũng hoàn thành nhanh chóng, nên vẽ cái biểu tượng mặt cười tươi roi rói.
Thời gian còn lại, hai đứa tôi tranh thủ rà soát lại bài làm xem có sai sót gì không. Với con gái, đó là tính cẩn thận có sẵn, còn với thằng con trai cẩu thả, nhanh nhẩu đoảng thì đó là cơ hội sửa chửa cuối cùng.
- Thu bài!
Giọng cô lại vang lên đầy ngắn gọn nhưng xúc tích kết thúc 45’ căng thẳng của các sĩ tử ôn thi.
- Thế kết quả bài 3 thì sao?
- Là Fe! – Tôi tự tin đáp trả Ngữ Yên.
- Bài 4 nữa?
- Ờ, thì 1, 14g với 0, 54g kết tủa!
- Hì hì mừng quá, Yên cũng ra kết quả y chang!
Hai đứa tôi mải trao đổi cách làm nhanh gọn cho mỗi bài tập mà quên mất đã đến cái quán nước mía cạnh trạm bus từ thuở nào.
- Vì nó không kết tủa nên bỏ nó ra, đỡ thêm một bước vế sau nữa!
- …!
- Đúng không Yên?
- …!
Đáp trả tôi không phải là giọng nói vui vẻ dễ thương lúc nãy, chỉ có cái chạm tay vào eo tôi, khẽ nhắc khéo có chuyện gì đó tế nhị đang chờ đón cả hai.
Quả thật, khi tôi quay mặt lại thì tôi biết vì sao Ngữ Yên im lặng và trở nên rụt rè như vậy.
Cả đám bạn xóm nhà lá của tôi đều có mặt đông đủ. Ngoài ra còn có thêm Hoàng, dĩ nhiên, vì nó chung nhóm với đám bạn học thêm môn Toán. Tiểu sư muội của tôi cũng có mặt, đang nở nụ cười tươi roi rói chào đón sư huynh của nó. Và đặc biệt hơn là sự xuất hiện của Dung. Người mà tôi mong muốn gặp hơn bao giờ hết.
Thời gian với tôi là dài, Dung có chút gì đó khác. Không thể hiện sự cá tính trên khuôn mặt một cách rõ ràng nữa, mà có chút gì đó dịu đi. Mái tóc ngang vai nay dài ra thêm một chút, càng làm tăng thêm vẻ dịu dàng. Đôi mắt đẹp, chiếc mũi cao, chỉ có nụ cười là chưa xuất hiện nữa thôi.
Ngữ Yên lần nữa giật giật áo tôi, nhỏ tiếng:
- Yên về, Tín chơi với bạn đi!
Thế mà chẳng hiểu sao, tôi lại có suy nghĩ khác, chẳng có gì mà phải tránh mặt trong trường hợp này cả. Có thể là suy nghĩ nhất thời nông nổi, hoặc là làm trái ý Ngữ Yên lâu nay đã thành thói quen suy nghĩ trong tôi vậy.
- Không sao đâu, Yên cứ đi cùng Tín! – Tôi quay lại cười cố tình tăng sự tự tin lẫn tự nhiên cho chủ nhân chiếc xe đạp tôi đang dắt.
Hai đứa tôi ngồi xuống, nhanh chóng trở thành mục tiêu của sự chú ý. Chẳng ai nói ai câu gì, không khí căng thẳng hẳn ra. Với tôi thì không sao, chứ với Ngữ Yên thì cô nàng đã đỏ mặt tía tai, chỉ dám cúi gằm mặt xuống đất mà nhìn vu vơ vậy thôi.
- Ủa, hôm nay làm gì mà đông vui quá vậy?
Câu hỏi vu vơ của tôi vô tình cũng vực được gần mười cái đầu dậy, hoặc ít ra cũng làm cho sắc mặt mọi người tươi ra một chút.
- Sinh nhật thằng Hà! – Nhân đen muốn cứu tôi trước.
- Ơ, cái thằng chậm hiểu, có sư muội mày ở đây thì phải liên quan đến thằng Hà rồi! – Kiên cận cũng giúp đỡ một tay.
- Ờ, mày đến sau, phạt mày một ly.
Mấy trò tung hoả mù này chỉ có thể thuận mắt cho thiên hạ anh hùng chứ không thể nào thoả lòng được, nhưng trót diễn phải diễn đến tận cùng. Hai tay bưng ly nước mía, cụng ly với thằng bạn:
- Huynh đài xin lỗi tiểu đệ vì quên mất cái ngày hoàng đạo của mày, happy new year!
Cả đám cũng hùa theo happy new year thay cho lời chúc mừng sinh nhật thằng bạn. Dưới tán cây mát rượi, một đám học sinh đang vui vẻ cười nói với nhau. Ngạc nhiên hơn nữa, Dung cũng là một trong số những người đang vui vẻ ấy....
« Trước1...123124125126127...158Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ