Lamborghini Huracán LP 610-4 t
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Cười Lên Cô Bé Của Tôi Voz Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Đồ đáng ghét, không thèm…chơi với mấy người nữa đâu…hức – Em vẫn còn giận tôi thì phải
Bỗng lúc đó có tiếng mở cửa ngoài sân kia, tôi và em giật mình quay ra. Mẹ em đã về, người phụ nữ tội nghiệp phải một mình gánh vác mọi nghĩa vụ trong gia đình sau khi người chồng dứt áo theo một người đàn bà khác. Mẹ của Vivi nhìn khá trẻ trung so với độ tuổi của bà, khuôn mặt trái xoan thon, dài, vầng trán cao, tóc uốn xoăn nhìn rất hợp thời trang. Nhìn gương mặt khắc khổ ẩn sau bộ trang phục khá sang trọng của bà, tôi cảm nhận được tình yêu thương bao la mà bà dành cho Vivi, bằng chứng là ánh mắt mà bà nhìn tôi, ánh mắt như gửi gắm bao nỗi niềm, chắc là Vivi đã từng kể cho mẹ về tôi vì vậy bà không tỏ ra quá ngạc nhiên. Nhưng với tôi thì khác, vì đây là lần đầu tiên gặp mặt…nhạc mẫu nên tỏ ra hơi sợ sệt dù mẹ của Vivi rất thân thiện và rất hiền:
- Con H phải không?
- Dạ, sao…sao cô biết tên con ạ? – Tôi giả vờ thắc mắc
- Bé Vi nó kể cho cô nghe về con, nó nói ở lớp chỉ có mình con là quan tâm đến nó…– Mẹ nàng nêu lý do
- Mẹ này…mẹ kì quá, đừng kể nữa mà – Vivi phụng phịu
- Cái con bé này có để cho mẹ nói chuyện không? – Bà cười rồi véo mũi Vivi một cái
- …– Vivi làm mặt giận
- H à, cô muốn nói chuyện với con một chút có đc ko?
- Dạ…dạ được ạ – Tôi hơi bất ngờ và có phần rụt rè
- Ừm, Vi đi vô nhà cho mẹ nói chuyện chút!
Bé Vi “của tôi” rất ít khi nghe lời…tôi nhưng lại rất nghe lời mẹ, bà nói một câu là em tót ra nhà sau luôn tuy vậy vẫn nháy mắt với tôi một cái ý rằng sẽ ổn thôi.
Mẹ Vivi dẫn tôi ra ngoài sân, nơi có bộ bàn ghế bằng đá:
- Ngồi đi con!
- Vâng…dạ, cảm ơn cô.
- H này!
- Dạ cô, con nghe – Tôi lễ phép trả lời
- Chắc bé Vi nó cũng kể chuyện về ba nó cho con rồi chứ?
- Dạ…Vivi, à Vi đã kể cho con rồi ạ
- Ừm, con biết đấy, con bé còn nhỏ, chưa chịu sự va vấp gì ngoài đời cả, từ nhỏ đến lớn thì được cưng chiều, việc ba nó bỏ đi khiến nó rất buồn, cô cảm thấy có lỗi với bé Vi nhiều lắm mà không biết an ủi nó thế nào. Nếu cô nói rằng ba mẹ chia tay vì không hợp nhau chắc nó sẽ còn buồn hơn nữa, cô thấy nó cứ khóc suốt thôi, nhìn mà thương lắm H ạ.
- Dạ, vâng con hiểu cảm xúc của cô, con sẽ cố gắng an ủi Vi – Tôi trấn an bà
- Vậy cô cảm ơn con trước. Bé Vi thì còn nhỏ lại suốt ngày cứ quanh quẩn trong nhà, nó cũng ít bạn vì nhà cô mới chuyển từ Sài Gòn vô được 3 năm, bạn bè cấp 2 thì cũng chưa thân thiết lắm.
- … – Tôi im lặng lắng nghe câu chuyện của em, hoá ra Vivi lại phải chịu nhiều nỗi buồn như thế, tội nghiệp.
- Cô thì đi làm cả ngày, bận bịu bao nhiêu chuyện ở công ty nên ít có thời gian chăm sóc cho nó, mà bỏ thì không được vì đây là nguồn thu nhập duy nhất để trang trải cuộc sống của cô và con bé…- Tôi thấy khoé mắt bà đã đỏ hoe và ngấn lệ
- Cô hy vọng con có thể giúp cô chuyện này được ko H?
- Dạ vâng, cô cứ nói!
- Nếu được con có thể thường xuyên qua nhà chơi với bé Vi, quan tâm và chăm sóc nó giúp cô được ko? Cô thấy nó có vẻ mến con lắm! – Bà cười, nụ cười hiền hậu của người mẹ lo cho đứa con gái của mình
- Dạ…vâng, con sẽ ghé, cô yên tâm đi ạ!
- Ừm, vậy làm phiền con, chắc bé Vi nó sẽ vui lắm!
- Hì, ko có gì đâu cô ạ, con sẽ coi Vi như…em gái! – Tôi cười, nụ cười có vẻ hơi gượng gạo vì tôi biết thật tình thì mình đâu có nghĩ như vậy
Mẹ Vivi kết thúc cuộc nói chuyện, bà mời tôi vào nhà. Vivi lúc này đã biến đâu mất sau khi đứng núp ở cửa nghe lén cuộc nói chuyện, tôi thấy em từ nãy nhưng ko dám hó hé. Bà chào tôi rồi đi lên phòng, tôi cũng cúi đầu lại. Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ được điêu khắc rất tinh xảo, tay với lấy cuốn truyện Conan định đọc. Vivi lúc này chạy ở trên lầu xuống, tay cầm một chiếc…kẹo mút Chyps, ngồi xuống ghế và đưa cho tôi, chắc em nghĩ tôi thích ăn lắm thì phải. Tôi nhận lấy từ tay em, xoa đầu cô bé đáng yêu và đáng thương ấy:
- Từ nay phải nghe lời tui biết chưa, mẹ giao nhiệm vụ rồi á!
- Hông – Em phùng má lên trông muốn nhéo quá, nhưng sợ lại khóc, nên thôi
- Vậy thôi đi về đây – Tôi làm bộ giận dỗi đứng lên
Tôi đứng dậy, Vivi vẫn ngồi đó. Tôi thấy em ko có hành động gì như muốn níu tôi lại nên sẵn tiện về luôn, để coi ai cần ai cho biết. Bỗng nàng lí nhí trả lời:
- Dạ…nghe mà!
**********
Chap 16:
Úi chà, hôm nay ngoan dữ, tôi sướng sướng trong người, tự dưng được tôn lên làm đàn anh, kể cũng thú vị đấy. Nhưng lúc này tôi vẫn không để lộ cảm xúc ra ngoài, nhìn Vivi bĩu môi, mặt nhăn nhó, thấy cũng tội mà thôi…cũng kệ, tôi giả vờ làm mặt nghiêm:
- Lần sau không có được cãi nghe chưa?
- Biết rồi – Lại nhăn
- Hehe, ngoan! – Lại xoa đầu, sau này tôi vẫn thích xoa đầu Vivi dù đã ko còn là…anh trai nữa
- Ghét cái mặt.
Liếc nhìn đồng hồ, ặc, đã gần 5h chiều rồi. Tôi đứng dậy toan ra về, Vivi thì tưởng lỡ lời làm tôi giận nên vội vã níu tay tôi lại, giọng lí nhí:
- Đừng giận mà, biết lỗi rồi!
Ôi, phải chi Nhàn đừng xuất hiện thì giờ đây tôi đã ôm lấy em rồi Vivi ạ. Tôi rất muốn ở bên cạnh để che chở, để an ủi và chăm sóc cho em, một phần vì mẹ em đã giao trọng trách nặng nề ấy cho tôi, một phần vì tình cảm từ tận đáy lòng tôi – thằng con trai mà em hay gọi là…háo sắc. Nhưng tôi sợ, tôi sợ tình yêu của chúng ta đến quá dễ dàng thì nó cũng sẽ nhanh chóng mà tan vỡ đi, tôi muốn chúng ta cho nhau thời gian, cho nhau thêm những khoảng tự do để làm những gì mà mình cho là đúng, làm những thứ theo trái tim mách bảo. Nếu sao thời gian ấy, chúng ta vẫn không quên được nhau, thì hãy cho anh cơ hội làm lại từ đầu, được không Vivi?
Lúc này đây tôi không diễn giải được cảm giác của mình nữa, tôi xúc động nhưng cũng có phần vui vì em vẫn tin tưởng tôi, vẫn lo lắng cho tôi. Tôi vuốt ve mái tóc dài óng ả của em:
- Không có nhõng nhẽo nữa nhe!
- Ưm… – Em cười, nụ cười vẫn ngây thơ và trong sáng như thưở ban đầu
- Thôi tui về đây, trễ rồi – Tôi chào tạm biệt em
- Về…cẩn thận nha – Em tát yêu tôi một cái
- Ừa, biết rồi
Tôi lên xe và phóng vụt đi, ngoài trời đã kéo mây đen, nhiều hơn so với khi nãy, tôi chợt mỉm cười, lắc nhẹ đầu mình một cái như để mấy dòng suy nghĩ vu vơ rớt hết ra, trả lại cho tôi những cảm xúc chân thật và tinh tế. Buổi chiều hôm ấy, tôi cứ đắn đo suy nghĩ mãi về việc có nên nhắn tin làm quen với Nhàn hay không vì tâm trạng tôi lúc này khá bối rối, tôi không chắc về cảm xúc của mình với Vivi mặc dù đã hơn một lần tự hứa rằng sẽ chỉ coi em như một đứa…em gái mà thôi. Tôi cứ đánh vật với suy nghĩ đó nên chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Mãi đến tận tối khi cả nhà tôi đã có mặt đông đủ để chuẩn bị ăn tối cùng nhau. Nghe tiếng cửa mở, tôi choàng tỉnh dậy, mắt mở không ra. Ông anh tôi về đến nơi, chạy lại nhìn mặt tôi, không nói không rằng mà cốc đầu tôi một cái đau điếng:
- Thằng nhãi mày về sớm sao không lo nấu cơm để mẹ nghỉ ngơi?
- Ơ…mới 5h chứ mấy! – Tôi chống chế...
« Trước1...1112131415...86Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ