↓↓ Truyện Tình Học Trò - KenTHD Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Thay đồ đi sắp đến giờ rồi kìa Hoàng! – con Ngọc hối tôi
- Hay là thôi mày! Tao oải quá! – tôi uể oải trả lời nó
- Mày bị điên à? Càng như thế này mày càng phải thể hiện cho nó biết! Mày là con trai cơ mà!
Nó quát rồi lôi tôi đi xềnh xệch lên hội trường, phía sân khấu, đèn điện và loa đài đã ầm ĩ chuẩn bị cho 1 đêm “vui tới bến” như bọn tôi muốn tổ chức. Ngoái nhìn lại khung cảnh rực rỡ sắc màu phía sau, tôi thấy mình thật là lạc lõng.
Tôi thay bộ đồ jean, áo thun khá năng động, tôi sẽ mở màn bằng một tiết mục rất vui và có phần máu lửa mà! Soi mình trong gương cũng thấy phong độ ra phết, nhưng khi nhìn lên cái mặt thì thật là kệch cỡm, hình như trong gương ko phải là thằng tôi nữa! Chán nản bước ra khỏi phòng thay đồ, con Ngọc vẫn đứng đó canh chừng tôi.
- Mày nhếch cái mép lên xem nào! Tội gì phải thế chứ? – con Ngọc chửi tôi
Cười giả tạo với nó 1 cái, đưa mắt nhìn xung quanh thì cũng thấy khá đông người, bọn nó cũng đang đồ đạc, quần áo, phấn son chuẩn bị diễn, có cả mấy đứa lớp tôi với lớp A5. Con Ngọc nó lại lôi tôi xềnh xệch ra 1 góc, có cả con Tâm và chị Mỹ đứng đó nữa. Tôi kệ cho 3 đứa con gái nó hành hạ mình, đeo khăn, đánh phấn, chải tóc,…đủ trò. Nhìn 3 người vừa làm vừa chửi tôi, tôi lại thấy buồn cười, là lần cười thứ 2 của tôi trong ngày.
“Lo cho tôi” xong, con Ngọc với con Tâm bỏ đi thay đồ, có tôi với chị Mỹ ngồi lại ở cái góc hội trường đó
- Hồi hộp ko? – Chị Mỹ cười hỏi tôi
- 2 năm trước thì có Chị! – tôi vẫn làm mặt buồn trả lời
- Vậy chứng tỏ là em đã lớn hơn nhiều lắm rồi đúng ko?
- Chắc vậy! – Tôi gật đầu
- Lớn rồi thì phải biết chuyện nào ra chuyện đấy chứ? Mọi người tin tưởng em mới để cho em “khuấy động phong trào”. Em định vác cái mặt này đi à?
- Haizzz, chả có tâm trí gì mà khuấy với chả động nữa!
- Hít thở sâu vào xem nào! – Chị Mỹ nói rồi ngồi trước mặt nắm tay tôi
Tôi lại nhớ đến cái cảnh hồi lớp 10, ngày đầu tiên tôi lên sân khấu, chị Mỹ cũng nắm tay tôi như thế này. Lần này thì tôi ko ngại nữa, mà lại thấy buồn cười, tôi cười thành tiếng thật.
- Vui vẻ thế mới là em chứ? – chị Mỹ lại cười, hình như chẳng có gì cưỡng lại được nụ cười của chị ấy thì phải
- Vâng, thế này xứng làm em chị chưa? – tôi nhăn nhở
- Oh`, tốt hơn rồi đấy! Cố lên, đừng làm chị thất vọng!
- Hồi hộp quá! – tôi đứng dậy nhún nhảy giả vờ thế
- Lang thang chút đi cho thoải mái! – Chị Mỹ kéo tôi đi
Đi bên cạnh chị Mỹ lòng vòng trong trường, qua các trại lại thấy ánh mắt ngưỡng mộ của bọn lớp 11 và lớp 10 tôi chợt nghĩ đúng là có cần mình phải buồn phiền hay không? Bên cạnh tôi lúc nào cũng có những người con gái quan tâm đến mình, rất tốt với mình, tôi còn cảm thấy làm phiền họ nữa. Nếu nói muốn cần 1 người con gái xinh để mà oai với thiên hạ thì con Tâm, bé Trang cũng chẳng kém em Phương là mấy, chưa kể đến chị Mỹ thì ăn đứt em Phương rồi! Tôi cố gắng xua tan những ý nghĩ ko hay, ko nhìn về hướng đó, ko chờ đợi bóng dáng đó như thói quen mấy tháng nay, đầu óc thật thoải mái tận hưởng những thứ thuộc về mình.
Sân sau của trường bây giờ gần như đã chật ních, nhung nhúc người, phía sân khấu cũng đã nhốn nháo các lớp đang xí chỗ, sắp đến giờ tôi lên thớt rồi, phải tranh thủ lên gân một lúc nữa mới được!
“Mọi người đã chẩn bị tinh thần cho buổi tối lịch sử chưa?
Tại sao vẫn còn nhiều người chậm chân chưa quy tụ về đây thế này?
Ai chưa ăn cơm vui lòng tránh xa khu vực đông đúc để nhường chỗ cho những người đủ sức nhé!
…Bla…Bla”
Tiếng cậu MC lớp 11 đang PR cho chương trình vang lên cũng là lúc sắp đến phần của tôi. Bọn bạn lại xô đẩy, cổ vũ tôi lên sân khấu như những ngày đầu tiên vậy, tôi thấy trong lòng vui sướng lắm, quên hẳn những chuyện ko hay. Bước lên cánh gà, đưa mắt nhìn xung quanh phía dưới đám bạn đang kéo miệng ra hiệu cho tôi phải cười tươi hơn, nhìn mọi người ai cũng hớn hở, phấn khởi. Đưa mắt xa hơn 1 chút, phía lối vào, tôi nhận ra dưới ánh sáng rực của ngọn đèn cao áp trong trường là mái tóc mây bồng bềnh, chiếc áo thun nửa đen nửa trắng, một người con gái đang đi bên cạnh 1 tên con trai bảnh bao cười nói, chỉ tay huyên thuyên, lòng lại thấy buồn. Nhưng thoáng buồn ấy cũng qua nhanh khi tôi giật mình nghe thấy từ “bắt đầu” của cậu MC và 1 cái đá đít của thằng bạn múa phụ họa đẩy tôi ra sân khấu.
Đúng là chẳng có gì giúp con người ta giải sầu tốt hơn sự điên cuồng và âm nhạc, tôi quên hẳn mọi thứ, có lẽ làm tốt hơn cả những gì mọi người mong đợi, tiếng hò hét đã ầm ĩ ngay từ phút đầu. Tôi thở hồng hộc sau bài trình diễn, chính thức mệt nhưng thấy sảng khoái vô cùng.
“Xin 1 phút im lặng nào!” – tôi đưa tay nói với mọi người phía dưới và cũng muốn nói để “2 người” phía cuối sân khấu thấy tôi đang vui như thế nào!
“Thật may mắn và vinh dự cho Hoàng fide khi lại một lần nữa là người mở màn cho những cuộc vui hoành tráng của trường. Tuy nhiên…lần này mọi người làm tôi…thất vọng! Tôi chưa thấy được một không khí như mong đợi và tôi biết mọi người có thể cuồng nhiệt hơn thế này nữa! Mọi người đã thật sự sẵn sàng?…Bla…bla…”
Tôi nói vài câu “khích bác” mở màn đúng theo phong cách Hoàng fide và hiệu quả đã đến ngay lập tức. Xoong nồi khua loảng xoảng, hò hét, huýt sáo vang trường. Cả người con gái đứng phía xa mà tôi vài lần liếc mắt qua cũng đang vỗ tay cười nhưng nụ cười ấy chẳng còn ý nghĩa như trước, nó chỉ mang đến cho tôi sự chua xót. Vâng, đó là em Phương.
Tôi trở xuống tất nhiên là trong những lời khen ngợi của bạn bè, bé Trang cũng tíu tít chạy lại tươi cười với tôi, chợt thấy mình thật là hạnh phúc. Nhưng rồi niềm vui ấy cũng nhanh chóng qua đi, tôi đã hết vai diễn của mình, lại thấy buồn mênh mông. Giờ mới hiểu được cái câu “nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm” là như thế nào, có lẽ mỗi cuộc vui qua đi, khi chỉ còn lại ta với ta thì nỗi buồn lại càng lớn hơn hay sao ấy.
Không thể chịu đựng thêm được nữa, tôi lại kiếm trò phá phách, ngồi dưới cổ vũ, la hét om sòm, khản hết cả tiếng. Tôi tìm đủ mọi cách để vui, để điên, để quên đi hình ảnh 2 người đang tay trong tay ở phía sau mà tôi tưởng tượng ra. Những người ko biết chuyện thì có lẽ chẳng hiểu sao hôm nay tôi lại nhiệt tình đến thế.
Rồi cuộc vui nào cũng có lúc tàn, dư âm 3 ngày hội trại vẫn còn đọng trên môi mỗi đứa học sinh, vẫn còn râm ran trong từng câu chuyện. Tôi cũng đã có những ngày thật vui, nói khách quan là như vậy, tuy nhiên bây giờ ko phải lúc cho chuyện đó, tôi lại lao vào cày cuốc, phải cày bù cho những ngày nghỉ và một phần là vì tôi muốn thế.
Chẳng biết từ ngày nào tôi lại để ý đến những lời xì xào khi đi ngang qua, có lẽ vì lòng tự ái, tôi trốn tránh, nhốt mình trong lớp, chẳng chơi bời gì, chỉ biết có đề, bút, vở và máy tính. Tôi lao vào học như điên, học như chưa bao giờ được đi học vậy. Thật may mắn cho tôi là tôi có thể gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu nhờ việc ấy!
Hơn một tuần trôi qua sau hội trại, bọn bạn tôi cũng ko nhắc đến chuyện đó nữa, bọn nó cũng để cho tôi “yên”, vậy là câu hỏi “tại sao” vẫn chưa có lời giải đáp, mà tôi cũng chẳng cần giải đáp. Tôi ý thức được là mình phải quên, chẳng muốn níu kéo 1 chút gì cả (có lẽ vì ngày đó kiêu quá). Tôi cũng chẳng gặp bé Trang nữa, trốn hết mọi người, lủi thủi và lầm lũi 1 mình.
Một buổi chiều đầu hè vẫn còn chút hơi lạnh cuối xuân, tôi nằm bò ra xe đạp từng bước chậm rãi qua khu phố mới về nhà, hai bên đường thoáng mát, trong lành và yên tĩnh thật là dễ chịu. Bỗng tôi nhận ra chiếc mini Nhật hiệu “tia sét” dựng ở bên đường phía trước ko xa, một vài đứa con gái đang chỉ chỏ gì đó, trong lòng lại thấy bồi hồi. “xe em Phương kìa? Em ấy làm gì ở đây nhỉ?” – những suy nghĩ hối thúc tôi đạp xe nhanh hơn....