↓↓ Đọc Truyện Ký Sự Đòi Nợ Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Thôi anh về đây, em giữ sức khỏe nha.
- Nỏ…khoan đã về…
- Anh có việc bận rồi, mà ở đây lâu người ta nhìn vào không tiện cho em…
- Nỏ tiện chi cả, ở đây tối về chi?
- Không, về đây.
Gỡ tay nàng ra, ngồi nói chuyện thêm một lúc. Mình bảo chuyện của em và anh cuối cùng cũng nỏ đến đâu, tốt nhất mình đừng gặp nhau nữa, anh cũng đau lòng lắm nhưng không thể làm gì hơn…
Nàng không nói gì nhưng ánh mắt buồn vãi, có điều gì như là sự tuyệt vọng đang dâng tràn…Im lặng hồi lâu, nàng hỏi “Anh về rồi đi tán tiếp cô giáo nớ chi?”
Mình cười ậm ờ, thì tán chớ răng, nỏ lẹ định ở vậy à? Anh sẽ tán, nếu xuôi xuôi sẽ lấy, coi như hoàn thành sứ mệnh cao cả và chó chết với đời, he he…
Cười nhe nhởn vậy nhưng buồn chán vãi cả đái. Chán đến nỗi người thừ ra, chai lỳ đến vô cảm.
Rồi chào nàng về.
Ngang qua quán trà đá tạt vào ngồi nghỉ lấy sức, vớ lấy điếu cày bắn liền 3 phát, khói cay sè hết cả mặt mũi…
Chap 14: Thiên đường mù.
Nhiều người đọc chuyện này sẽ hỏi: Ký sự toàn chuyện yêu đương tại sao lại đặt tên là Đòi nợ?
Đối với mình, trong suốt cuộc đời còn lại thì những mối tình đi qua, những mối tình dang dở, vô vọng và bế tắc…sẽ luôn là những món nợ khó đòi, hay nói đúng hơn sẽ trở thành nỗi ám ảnh không nguôi mỗi khi nghĩ về nó.
Một trong những nỗi ám ảnh đó là ex, kẻ cho mình tất cả cung bậc cảm xúc: ngọt ngào lãng mạn lẫn khổ đau và uất hận. Hồi đó mình là cái bóng vật vờ sau cú sốc tưởng như khiến mình gục ngã, bởi ex khi đó là không chỉ là người tình, mà là tri kỷ, một đứa con gái lo cho người yêu hơn cho chính bản thân mình. Suốt một tuần sau đó, mình gần như mất phương hướng hoàn toàn.
Những buổi chiều chui vào hiệu sách Tràng Tiền đọc ngấu nghiến hết cuốn này đến cuốn khác để đầu óc không còn khoảng trống nghĩ về nàng. Có những lần loạng choạng từ hiệu sách ra, sau khi đọc RừngNa Uy của Murakami Haruk…(cuốn sách nói về sự bế tắc trong việc đi tìm ý nghĩa cuộc sống) mình đã suýt đâm phải đầu xe bus vì không thoát khỏi sự ám ảnh từ câu chuyện trong sách. Thằng phụ xe bus đu người ra chửi “DM mày chán sống à?”. Mình trợn mặt lên, lẩm bẩm “Thế chúng mày nghĩ tao thèm sống lắm hở?”. Tất nhiên là nó không nghe rõ…
…Trở lại với hiện tại.
Bây giờ nhiều lúc mình thấy mình là một thằng bất cần, đó là tâm lý của một kẻ từng cầm vàng còn để vàng rơi, một kẻ đáng ra có tất cả trong tay nhưng cuối cùng éo có chi cả.
Cuộc sống đời thường đi qua nhạt nhẽo không dấu vết. Ngày hôm qua là bản sao của ngày hôm nay, ngày hôm nay là chiếc bóng của ngày mai, tất cả đều nhờ nhờ như cốc nhân trần đá pha loãng.
Để quên chúng, buổi tối mình hay cắm đầu vào sách thay vì lượn lờ, lê la quán nước. Mình đọc lại Ông già và biển cả của Ernest Hemingway, Sự im lặng của bầy cừu của Thomas Harris, Cuốn theo chiều gió của Margaret Mitchell…Sách nuôi dưỡng tâm hồn, nhưng trớ trêu thay, nó cũng khiến mình xa cách hơn với cuộc sống thường nhật, bởi những điều hay ho trong sách đối nghịch hẳn với sự phàm tục và trần trụi ngoài đời.
Những ngày không có Huyền, mình cũng đã thử ngồi thiền hàng đêm ở những quán nước rẻ tiền, chủ yếu xem và nghe bọn trẻ bây giờ chúng tìm niềm vui vào những trò gì? Chúng nói chuyện, bình luận và quan tâm tới điều gì trong cuộc sống?
Kết quả thật buồn. Toàn những cô nàng quần cộc ngồi cắn hạt dưa với các anh đầu cua trắng hếu 2 bên mang tai, những chuyện nhảm nhí và vô bổ không đầu không cuối được thi nhau kể hết buổi tối. Thi thoảng cười ré lên hặc chửi tục không lý do. Chán đến nỗi làm mình sinh tà dâm “Éo mệ, chỉ được cái đùi trắng, giả sử yêu bọn này cũng éo có chi để nói với chúng hằng ngày”. Tất nhiên là chúng cũng chả thích gì mình, một đứa lạnh lẽo vô cảm và phớt đời không lý do!
Nhiều hôm rảnh rỗi nhắn qua nhắn lại với cô giáo Nhâm thì chỉ tổ rước bực vào người. Cô nàng ưỡn ẹo, bắt bẻ hoặc hứng lên giận dỗi vô cớ rồi im lặng…như một đứa con gái tuổi tin tập đong giai. Mình thì chả rung động gì lắm nên thích thì liên lạc, chán thì rủ Ốc đi ăn chè, uống sinh tố và cãi nhau chí chóe cho vui.
Có hôm gửi mấy cái tin chả thấy trả lời, mình bảo em hơi bị được đó. Nàng làm cho một trang toàn chữ kín đen màn hình “Răng anh khi mô cũng nghĩ không tốt về em rứa? Máy em hết pin, em đang cắm sạc thì làm răng biết được anh nhắn để mà trả lời? Hoặc em bận việc, đang dở tay, chẳng lẽ em phải trực bên đt để chờ anh nhắn tin đến, sau đó trả lời lại thì mới vừa lòng anh sao? Anh nghĩ cho mình mà không biết nghĩ cho người khác thì làm sao có tiếng nói chung được? bla bla…”Ong hết cả đầu éo thèm reply nữa.
Đến khi chán quá, im lặng vài hôm thì nàng lại chủ động thăm hỏi, rủ đến nhà chơi, lời lẽ trách móc vô tình.
Nói chung dek biết kiểu chi mà lần với thói đỏng đảnh, ẩm ương của nàng…
Nhưng rồi một cuộc hẹn cuối cùng cũng được thiết lập, lần này mình nhấm nhẳng bảo đừng lỡ hẹn nữa nha em, nàng thanh minh một lúc rồi cũng đồng ý. Haizzz…
Chap 15: Ốc…
Chiều tối đi câu về, gặp Ốc lảng vảng đầu ngõ với quả quần vải bó sát đơ nhìn gợi cảm như…không mặc gì. Nàng trố mắt, ơ đại ca, dạo ni chán đời hay răng mà đi câu? Mà được con cá mô không đó?
Mình uể oải bào đời có cái đếch chi mà chán, câu cá là thú tiêu dao của bậc trượng phu, không biết à? Nàng nhe răng trêu ngươi “Trượng cái con khỉ, kiểu ni là bị em Huyền đá đít rồi đây. Đau hè!!!”
Bố tổ ranh con, khi éo nào cũng như lượn tàu ngầm trong bụng mình ra. Khi đó có mấy đứa đi cùng nên không muốn đôi co, mình bảo thôi về đây, tối rảnh sang nướng mực làm mấy lon chơi, lâu rồi không gặp nhớ cái mông thím ghê. Ốc lườm lườm, bày tỏ thái độ quan ngại sâu sắc, ờ tối có chi chị đến!
Ốc luôn như con ma xó, thoắt ẩn thoắt hiện, gần đấy mà cũng thật xa xôi. Nàng là con mèo hoang vô chủ, tưởng dễ bắt, dễ thuần nhưng rốt cuộc chẳng thuộc về ai được lâu, kể cả mình. Nàng có những câu nói trần trụi nhưng chạm vào tận tim đen của vô số chú ngựa non háu đá, ví dụ “Các chú khỏi phải tán chị mất công, chị thích thì để chị tự tán. Các chú tuổi gì”, hay “Yêu nhau chẳng qua là để thỏa mãn sinh lý, đừng văn với chị rằng tình yêu đẹp lắm, chị cười”…Mình nghe xong cười khanh khách, bảo thật là vãi chị! Ốc nghiêm mặt “Chơ răng?”
Đận này vui éo ra vui, buồn chả ra buồn, tâm thần dở dở (nếu là phụ nữ thì khoa học sẽ giải thích thấu đáo rằng do đến tuổi tiền mãn kinh nên nó thế, nhưng mình là đực rựa thì chắc là do tiền mãn tinh cũng nên, chưa biết chừng). Vô số thằng khi thất tình sẽ trở nên buồn khổ, tuyệt vọng. Chúng trở nên mềm yếu, thích đi dưới mưa, cắn hạt bí và ngồi trong toa lét hát những bản tình ca bất hủ của diva Vũ Hà.
Mình thì ngược lại theo một chiều hướng tích cực và lành mạnh hơn, đó là chửi tục. Mỗi khi buột miệng chửi đổng xong thấy mình mạnh mẽ thêm được tí, bất cần hơn một tí, tự tin hơn một tí. Mẹ, đời nó mất dạy với mình chả lẽ mình cứ phải lễ phép mãi với nó???
Buổi tối. Ốc bận quần đùi đến chơi (sơ sài cứ như lừa mẹ đi đổ rác không bằng).
Sau khi làm hết mỗi đứa 3 lon Halida và vài con mực khô, nàng thấy mặt mình đỏ bừng bừng bèn hỏi say rồi à huynh? Không, say chi. He he, không say mà mặt đần thúi rứa. Nói huynh đừng giận, độ ni nhìn huynh ải lắm, nỏ ra dáng phong trần như xưa nựa. Mình bẽn lẽn xoa xoa bụng, bảo dạo ni anh đau đại tràng mà, ăn kém lắm nên xanh xao…bla bla. Nàng cười hè hè, thôi, đau tình thì cứ nói đau tình. Có chi mà rầy rà. Nhưng vụ nớ răng rồi? À, để anh kể đầu đuôi cho…
- Tóm lại là hắn vẫn muốn vờn huynh như mèo vờn chuột chi?...