↓↓ Đọc Truyện Ký Sự Đòi Nợ Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Mẹ nàng nói gì đó không nghe rõ, hình như bảo nàng đưa máy cho o gặp Hạnh. Huyền lúng búng thanh minh một lúc rồi cúi đầu dạ, dạ. Có lẽ mẹ nàng đã bắt được bài, vì thấy nàng nghe mà không trả lời nữa…
Kết thúc cuộc điện thoại, Huyền ngồi thừ ra, nước mắt bây giờ mới rơm rớm.
- Có chuyện chi à? – Mẹ biết em đang ở nhà anh rồi, ai nói nỏ biết. – Ở nhà anh thì răng? – Thì…- Em nói đi! – Em nói anh đừng buồn nha? Em lo anh buồn…nên nỏ nói chuyện ni.. – Biết rồi…Khỏi phải nói nữa! – Thật sự em cụng nỏ biết mần răng dừ…Tối ni anh có lên nhà em được không? – Để làm chi? – Mẹ muốn gặp anh…Có nên gặp không nà? – Để anh coi đã, tâm trạng anh không tốt lắm…
Hai đứa tiếp tục ngồi im, không nói với nhau lời nào, không khí vô cùng ngột ngạt. Mình tựa vào song cửa sổ nhìn ra vườn. Ngoài đó có 3 con gà mái và một thằng gà trống đang vờn nhau. Cu gà trống giả vờ ngậm một cọng rác lên rồi tục tục mấy tiếng, các ả gà mái tranh nhau xúm vào. Mẹ, bọn này cũng tởm vật, giả vờ thật thà không biết mình đang bị lừa tình bởi một cọng rác…
Đầu giờ tối Huyền nhắn tin bảo kiểu chi tối ni anh cũng phải có mặt, mẹ em muốn gặp anh. Mình hỏi đi hỏi lại cho yên tâm “Có việc chi nghiêm trọng à?”. Nàng trả lời “Nỏ biết, anh cứ đến nha, em cũng nỏ hiểu chuyện chi tề”.
Linh tính mách bảo mình có biến rồi.
Gần 8 giờ tối mình vác mặt sang, bộ dạng thất thểu như đi đánh dậm về, vừa đi vừa nghĩ tới các kịch bản sẽ xảy ra, kể cả tình huống dở nhất. Đến đầu làng thì gặp cu Ngọc (em giai nàng) đang lọ mọ bên bờ ruộng với cái đèn pin gắn trên đầu. Mình hỏi “Ơ chú, mần chi đây?”. Nó cười nhăn răng “Bắt nhái! Tí anh ở đó ta làm độ nhậu cho vui hè!”Vãi với độ nhái, mình oke oke, bảo chi chứ món nớ là anh rành thích, nhậu vô thôi rồi! À mà anh hỏi tí, hôm nay nhà có chuyện chi hử? Nó lắc đầu, mô, có chi mô. Đại ca cứ ở đó uống nước chè đợi em. Bựa ni mới mưa xong nhiều nhái lắm!
Vào nhà. Mẹ nàng đã đợi sẵn với đĩa trầu và ấm nước chè mới om còn nóng. Huyền đang rửa bát lách cách ngoài giếng. Dưới nhà có mấy người nữa, chắc đang nói chuyện thời sự thế giới.
- Ngồi đây uống nác cháu! – Dạ. Gia đình mời cơm chưa o? – Mới ăn xong. Dưới nớ mưa không cháu? – Dạ, lúc chiều có mưa, giờ cũng tạnh rồi ạ!
Đấy, cứ phải đưa đẩy chuyện thời tiết một lúc nó mới tự nhiên được. Vừa lúc đó bố Huyền và một người đàn ông nữa bước lên, mẹ nàng giới thiệu đó là chú ruột nàng. Lại quanh co thăm mất một lúc nữa…Mình tranh thủ làm miếng trầu cho đỡ căng thẳng.
- Ông cho ti vi nhỏ tiếng lại cấy!
Mẹ nàng ra lệnh. Tiếng pháo khai nòng đã bắt đầu chăng? Bố nàng loay hoay tìm cái điều khiển, nhưng tìm mãi chả thấy, bèn tiện tay tắt phụt ti vi rồi lẩm bẩm “Nói điếc cả tai”.
- Cháu uống nác đi! Mà cháu tên chi hè, nói mấy lần rồi mà rành quên? Tên Huy hè?
Gì mà dìm hàng nhau thế? Mình cũng có tật ghét đứa nào là toàn giả vờ quên tên, nhưng tế nhị hơn này nhiều.
- Dạ, Huy ạ! – Ừ. Cháu mần nghề chi hè? – Dạ, trông kho vật liệu linh tinh thôi o. – Lương lậu răng? Có đủ ăn không cháu? – Dạ, hai triệu tám, gần ba triệu. – Nỏ ăn thua lắm hè…
Cái câu “nỏ ăn thua lắm hè”được kéo dài và tương đối gằn, nghe như lời chia buồn sâu sắc xoáy vào tim người nghe (mệ, mình lại thuộc dạng nhạy cảm vặt mới đau em).
Mặt mình lúc ấy tẽn vô cùng, không biết giấu vào đâu cho hết ngượng. Vừa ngượng vừa phải gồng mình lên nói những câu pha trò tếu táo chả đâu vào đâu, cốt để mẹ nàng thấy mình không đến nỗi chết vì đói với mức thu nhập khủng ấy.
- Mà làm ở đó thì làm những việc chi hè?
Lại chạm vào nỗi đau rồi. Lần này thì mặt mình thực sự dày lên, không cần giữ kẽ, mình bảo dạ chủ yếu sáng đến sắp xếp vật liệu, vào sổ hàng ra hàng vào. Trưa không muốn về thì gọi suất bún chả, ăn xong gọi tiếp ly trà đá, rồi nằm vật vờ trên tấm phản góc phòng, ngủ một giấc lẫn lộn…rồi đợi tới chiều. Chiều hết giờ thì về. Rồi đợi cuối tháng nhận 2 triệu tám…
- Rứa tiền mô mà lấy vợ, tiền mô mà nuôi vợ con?
Mẹ nàng ngao ngán chốt hạ. Mình cười nhạt toẹt coi như đánh trống lảng, trong đầu phục lăn những thằng éo có tiền mà chém gió về tương lai, vận hội, thời cơ phía trước…như sắp sửa giàu đến nơi. Mình thì chịu, éo xơi được món bánh vẽ ấy, vì lúc bốc phét nó cứ ngượng ngượng thiếu tự nhiên và thuyết phục.
- Dừ ri cháu ạ! – Dạ. – Con Huyền nhà o cũng đến tuổi xây dựng gia đình rồi.. – Dạ. – Cha mẹ thì ai cũng muốn con cái mình tìm được tấm chồng tử tế, công việc đàng hoàng…Gia đình o thì mới biết cháu với Huyền có đi lại sơ qua, nhưng có lẽ Huyền hấn chưa nói với cháu chuyện hấn với anh…(anh yên tâm đê). – Dạ có nói qua rồi ạ. – Ừ, anh nớ là chồng chưa cưới của con Huyền đó!
Nghe tới câu này mình đơ người ra, họng nghẹn lại éo nói được câu gì nữa…Vừa lúc đó Huyền bước lên.
- Con ni là dại lắm, cứ nghe anh mô nói năng hay hay, dẻo dẻo là thích chứ có biết chi mô.
Mẹ nàng đá ngay quả bóng sang con gái nhưng cũng khiến mình nóng bừng mặt…
Chap 8:
Ngồi đá qua đá lại chán chê, rốt cuộc chốt lại thế này: Chuyện của mình với Huyền gia đình không cần quan tâm, vì đó chỉ là cảm xúc tức thời, rồi sẽ hết.
Cái chính là thông báo cho mình biết gia đình Huyền với nhà cu kia đã chính thức nói chuyện người lớn với nhau, chỉ chờ ngày đẹp nữa là tiến hành lễ cưới.
Mình nghe ù ù cạc cạc nhưng cũng gật đầu như bổ củi ra vẻ đang tiếp thu. Huyền ngồi trong góc, thi thoảng đằng hắng muốn cắt ngang lời mẹ thì bị đì ngay “Mi thì biết chi, để tau nói cho mà nghe…”, nên nàng có đó mà cũng như không, buồn vãi!
- Mà ở thị trấn thì thiếu chi con gái, răng không hỏi dưới nớ cho gần?
Ông chú nàng không nói thì thôi, đã mở miệng là toàn hỏi những câu cắc cớ éo biết trả lời kiểu chi. Định bảo, à thì do duyên số quyết định chú ơi, kiểu bụt chùa nhà không thiêng đó chú – nhưng nhìn cái mặt lão éo tôn trọng nổi nên mình quyết định cười khẩy cho qua.
- Cháu nghe rõ cả rồi chi?
- Dạ.
- Ừ, nhà o nỏ thích ngăn cấm bạn bè của con cái. Nhưng trường hợp của cháu…hấn tế nhị quá. Cháu thường xuyên qua lại…làm cho mọi người hiểu lầm, rồi chồng chưa cưới của con Huyền đâm ra khó xử, hấn mà bức xúc làm ầm lên thì nát hết. Nên thời gian ni cháu đừng sang đây nữa thì tốt hơn, tránh phiền hà rắc rối không đáng có…bla bla…
Ông chú Huyền bắn bi thuốc lào, phả khói um tùm rồi chép miệng.
- Con gái có nơi có chỗ rồi thì thôi, chớ đến lúc ghen tuông rồi đập chắc, chém chắc…là không hay mô! Chi hơn biết trước để mà tránh…
Mình chả hơi đâu mà nghe nữa, ngả người châm điếu thuốc mơ màng. Ông chú thấy thế liền thò tay bảo.
- Thuốc chi đó? Ngựa à? Ngựa thì tui xin điếu hút cho thơm.
Rồi lão rút một điếu cắn môi, một điếu nữa dắt lên tai, bảo “Tí về nhà hút cho dễ ngủ”. Mẹ, lần đầu tiên mình thấy kết luận rằng hút thuốc dễ ngủ, suýt phì cả cười. Bố nàng nhìn nhìn, xong hỏi “Thuốc ni mấy nghìn một bao hề?”. Lão chú ề à “Mười tám, hai mươi nghìn chi đó. Lương 2 triệu 8 mà hút sang gớm hè!”
Lúc ấy mình chỉ buồn cười, tuyệt nhiên không tức giận gì. Bậc quân tử không vì tiểu khí mà làm hỏng việc lớn, câu củ chuối này mình luôn nhớ láng máng trong đầu. Giờ thì chả có việc éo gì lớn để mà hy vọng nữa, nhưng đôi co hơn thua nhau ba tấc lưỡi trong hoàn cảnh này, khung cảnh này…vốn không hợp với tính mình nữa rồi. Nên nhìn bên ngoài có thể tạm kết luận mình thuộc dạng khù khờ, ít tranh luận, chỉ lấy võ cười làm bài tủ.
Nấn ná một lúc, đồng hồ chỉ 10 giờ. Mình xin phép ra về thì gặp cu Ngọc ngoài ngõ, nó khoe được lưng giỏ nhái, giờ vô làm thịt, rán lên ta uống riệu. Mình bảo để bữa khác, muộn rồi anh té đây, với cả đang có việc ở nhà. Soi đèn pin vô mặt mình, có lẽ ngó thấy thái độ không ổn lắm, nó trợn mắt....