↓↓ Đọc Truyện Ký Sự Đòi Nợ Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Cũng quý, vì anh nớ nhiệt tình lắm.
- Uhm, lại giàu nữa chơ.
Nàng ngại ngùng khi nghe mình nói câu đó. Trong sâu thẳm lòng mình, liệu nàng có đặt mình và thằng “yên tâm” lên bàn cân không? Có thấy rằng không nên yêu một thằng nghèo hơn chỉ vì tri thức của nó nhỉnh hơn thằng kia? Ngồi trong bóng tối, bằng tất cả sự khách quan, mình tự nhận ra rằng ngoài tấm bằng đại học đang vứt trong đáy tủ và công việc khù khoằm của một thằng trông kho vật liệu với mức lương hai triệu sáu trăm ngàn – mình chẳng là có gì nổi bật so với đám thợ hàn, thợ sơn lẫn mấy thằng cắt tóc phố huyện. Nói tóm lại, trong mắt “xã hội” – không thằng nào cảm thấy thơm lây vì chơi hay quen được với mình.
- Anh nớ gọi anh ạ!
Nàng giật tay áo mình “thông báo”. Mẹ, làm ông mày giật hết cả mình.
- Nghe đi!
Xui dại phát chơi, xem nàng diễn kiểu gì.
- Nỏ.
- Em không nghe thì tí nữa nó xới tung cái làng ni lên đó!
Mình đùa mà như thật. Thật sự lúc này tự nhiên tò mò về mối quan hệ của nàng với cu ấy vãi. Nhưng mình không dại gì mở miệng ra hỏi, vì biết trước kiểu chi cũng “bọn em chỉ là bạn”, “anh nớ là anh kết nghĩa” bla bla. Nhưng để yên thế này thì ấm ức, với lại mình éo hơi đâu đi dò ý một đứa con gái để biết nó có yêu thằng abc hay không.
- Em này…
- Dạ.
Rút điếu Thăng Long bao vàng châm lửa bắn mấy hơi. Gió lạnh vãi.
- Có lẽ em chưa có thời gian để hiểu anh, và anh cũng rứa…
Nàng bó gối im lặng.
- …nên tiện đây anh cũng nói luôn cho em hiểu.
- Anh cứ nói đi ạ!
- Uhm. Tính anh rõ ràng, không thích sự nhập nhằng, bởi rứa anh hy vọng em cũng sẽ đối xử với anh theo tinh thần đó.
- Dạ, thì em cũng đã khi mô không rõ ràng với anh mô.
- Ừ, anh cứ nói trước cho em hiểu thôi.
Tính mình không thích tranh cãi với con gái, kinh nghiệm xương máu chỉ ra rằng điều đó là vô ích vì nếu sửng cồ lên các nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời nhưng khi có cơ hội lại vẫn…hành xử đúng như cũ (tất nhiên ỉm đi không cho mình biết).
- Huy..
Huyền đặt 2 tay lên má mình vuốt nhẹ, mắt nhìn sâu thẳm.
- Huy có thật lòng với em không?
Đã trải qua vài mối tình, nhưng nghe câu này mình vẫn nổi da gà như đang đứng trước mối tình đầu. Im lặng một lúc, mình kéo nàng vào lòng, vuốt tóc nhẹ lên tóc. Cảm xúc bùng cháy đột ngột, ghé môi định hôn, sực nhớ cái singum mua lúc chiều (nhai cho đỡ mùi thuốc), mình gỡ tay nàng ra lục lọi túi quần. Nàng ngước mắt hỏi “Anh tìm chi?” À không (mệ, túi quần thủng 1 lỗ nhỏ rơi mất 2 cái kẹo, nhọ vãi). Chợt nàng lay lay vai mình thì thầm “Có ai gọi anh ạ!”. Định bảo kệ cha nó nhưng thôi.
- Chết rồi…mẹ gọi!
Huyền cuống quýt ngồi ngay ngắn lại như thể phụ huynh đang đứng ngay sau lưng…
Chap 34:
Hờ, mẹ nàng thật biết chọn thời điểm để gọi.
Huyền nghe máy, giọng nhát gừng, đại khái là bảo chúng con đang đến nhà cậu chơi, lát nữa về. Đầu dây thép bên kia nói chi dek biết, chỉ thấy Huyền tắt máy với vẻ mặt không mấy dễ chịu.
- Về anh, mẹ giục về!
- Chắc ông bạn vàng nớ đang dỗi ở nhà rồi.
- Nỏ biết, nhưng em cũng đoán rứa.
- Bạn í có quả điều khiển từ xa thật là lợi hại.
- Có lẹ rứa mất, hức, em tức cái kiểu ni lắm.
Anh còn tức hơn, cơ mà thấm nhuần câu dặn dò ngày xưa của ex “Đàn ông con giai mà hay giận dỗi với tự ái vặt thì nên ra chợ vỉa hè mua cái váy 15k diện cho đẹp mặt”, nên anh kìm lại được. (À lại nhớ hồi sinh viên xóm trọ có một thằng đại ca, thằng này tán gái đạt đến mức thượng thừa, mỗi đêm ra quán trà chanh có thể cưa đổ 12 em chỉ bằng 3 tấc lưỡi.
Cả xóm con trai 11 thằng, đứa nào cũng ngưỡng mộ vô cùng. Một hôm đại ca bảo “Chúng mày có muốn được như tao không?” Tất thảy 11 đứa dập đầu thảm thiết hô to muốn lắm. Đại ca khoát tay chỉ ra cột điện giữa phố “Giáo án gồm nhiều phần, hôm nay tao truyền bài vỡ lòng: lần lượt từng đứa đi ra cột điện kia, kéo quần đái một bãi rồi quay lại đây”. Cả chục thằng mặt dài như cái bơm, lấm lét hỏi “Bài này công hiệu ra sao thưa đại ca?”.
Rít bi thuốc lào hiệu Hàng Gà, đại ca ngửa cổ phun khói lãng đãng “Phàm tán gái kỵ nhất là đánh mất sự tự chủ. Khi đối mặt với vô vàn tình huống hóc búa, cái quan trọng nhất của một sát thủ là giữ được vẻ mặt bình lặng cùng với phong thái khoan dung. Muốn đạt được level đó, trước hết các chú phải tập luyện sao cho khi các chú tụt quần đái bậy giữa phố đông, các chú ngỡ như mình đang tao nhã hái hoa ven đường, thiên hạ đi qua chỉ là cỏ rác. Khi ấy anh sẽ dạy tiếp bài 2. Chú nào mặt đỏ chân run, chym tụt vào trong kéo mãi đek ra…anh loại khỏi vòng chiến đấu. Dạng ấy mai sau ra đời không làm nổi việc lớn, nói chi chuyện gái gú phù du”.
10 thằng làm xong, đến lượt mình, đại ca khoát tay bảo riêng thằng này khỏi đi, nhìn phong thái anh biết ngữ chú có thể vừa đái vừa ngâm Đại cáo bình Ngô. Chúc mừng chú, nói chung anh là anh thích chú rồi đấy! Được lời đại ca, kể từ đây bản lĩnh mình đâm ra vượt trội thôi rồi…)
Đùa tí (không các em gái lại bảo anh bựa, mất hết hình ảnh).
.. Cả hai phủi quần đứng lên. Có cọng rơm dính vào…mông nàng nhưng mình đek dám phủi, hê hê.
- Anh không lạnh ạ?
- Ngồi cạnh em nỏ biết nhiệt độ ngoài trời nựa tề.
- Hihi bốc phét vừa thôi.
- Thật.
- Giừ em bảo anh nhảy xuống ao anh có dám nhảy không, hihi?
- Dưới ao có con cá mô giống em không?
- Hi, anh rành khun.
Đứng ôm nhau một lát. Nàng luồn tay vào trong áo mình, thì thầm “cho em ủ nhờ tí”, nhột và lạnh vãi. Cái áo phao của nàng lào phào, ôm dek có cảm giác chi, mình bảo bỏ áo ra anh ôm chút. Nàng kéo khóa mở bung ra, mình lùa tay vào ôm ngang eo (mềm và ấm thế không biết), rồi nhắm mắt hôn nhau mê mải (vừa cháo lưỡi vừa sợ nàng kêu hôi mùi thuốc, hê, nhưng chả thấy phản ứng gì, chắc nàng tịt mũi).
Hôn một lúc khô hết cả miệng nhưng chả ai chịu buông ra trước (thứ này cứ như thuốc phiện, theo danh y Hải thượng Lãn Ông thì một nụ hôn môi có chứa hơn 400 ngàn chất và vi khuẩn độc hại, mệ yêu nhau thế này họa bằng giết nhau).
Đang gay cấn thì mẹ nàng gọi điện lần hai, nàng sửa soạn lại trang phục, tóc tai rồi ghé tai bảo mình “Về bị mẹ đập cho cái tội bỏ nhà theo trai đây, anh can cho em nha”. Mình cười, bảo thôi ạ, anh bỏ của chạy người cho lành. Nàng kéo lại hôn nhẹ lên má “À mà có kẻ chưa…tỏ tình chi cả tề”. Mình bảo lời tỏ tình anh soạn sẵn trên Word rồi, dài lắm khi mô anh đọc cho nghe một thể”. Huyền bảo anh nhớ đó, không có là em ứ chịu mô nha!
Về nhà. Con Airblade đỏ đen ngoài sân báo hiệu cu Toàn đang ở trong nhà. Mẹ nàng đi ra nhìn 2 đứa một lượt từ đầu đến chân (xem con gái có dấu vết lạ chi không) rồi chép miệng.
- Mi đi mô mà không xin phép ai cả, để anh Toàn đợi mại rứa?
Huyền im lặng đi thẳng xuống bếp để mình trần trụi giữa bầy sói (sói là mẹ nàng).
Chap 35:
…Mẹ Huyền săm soi mình như vật thể lạ trên trời rơi xuống. Cái nhìn của cán bộ Viên kiểm sát với bị can thì đúng hơn vì có lẽ chưa biết sắp phải luận mình tội chi cho thỏa đáng. “Ung với hấn vừa đi mô về đó?” cán bộ hỏi.
Mình khoanh tay trước ngực, nở nụ cười tươi như hoa ngũ sắc “Dạ, đang lòng vòng sang nhà cậu Huyền coi làm hương thôi o”. Cán bộ nhả vội miếng trầu đang nhai dở, đưa tay quẹt mép rồi nhấm nhẳng “Có chi ngồi nhà nói chuyện được rồi, đi mô đêm hôm…Lần sau nỏ được rứa nựa mô”. Mình im lặng và ngoan ngoãn một cách hậm hực nhận thẻ vàng cảnh cáo đầu tiên.
Mò xuống nhà bếp, thấy chú Việt đang rang lạc, thằng “yên tâm” cùng 2 trai làng ngồi cạnh chai rượu với mấy cái chén. Chú Việt thấy mình vào bèn bảo à đi mô khi nại đến giừ? Ngồi đây làm chén cho ấm đạ, lạnh hè! Chưa kịp trả lời thì cu “yên tâm” chêm ngay vào “Bác rút kinh nghiệm đừng đưa Huyền đi linh tinh nựa nha, em là em nói rứa thôi, bác mới quen Huyền nên chưa biết bọn em…”...