Snack's 1967
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Hoa Vô Lệ - Suly Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Dậy ăn nào. Chắc từ qua đến giờ cô chưa ăn gì rồi.
Dù là hôm qua đến giờ chưa ăn nhưng cô vẫn không đói chút nào, Tử DI lắc đầu từ chối:
- Tôi không đói.
Từ Vũ đặt tô gà xuống nheo mắt nhìn cô:
- Cô muốn nằm bệt như vậy mãi à.
- Không ạ.
- Vậy thì dậy ăn mau lên. – Từ Vũ quát khẽ.
Tử Di cố gượng người dậy nhưng không nổi, Từ Vũ thở hắt ra đỡ cô ngồi dậy.
Dù không muốn nhưng Tử Di vẫn cố phải ăn hết món ăn đó để khoẻ lại. Cô đã nghỉ học mấy ngày trước đó, vừa đi được 1 ngày đã ốm lại, cuối năm trượt tốt nghiệp mất.
Nghĩ đến tương lai cô cố nhắm mắt nhắm mũi nuốt cho qua dù cổ họng đang đau rát…
Từ Vũ đứng lắc đầu cười…

- Tử Di sao rồi anh?
Đan Băng vừa mở cửa phòng là việc chưa thấy bóng dáng đâu tiếng đã cất lên trước.
San Phong cũng đang ngồi thẫn thờ ngả người trên ghế đầu óc cậu cứ miên man nghĩ đến Tử Di hiện tại đang ra sao nên không để ý đến lời nói của Đan Băng.
Đan Băng bước chân lại gần nhíu mày nhìn San Phong cứ ngồi quay ghế qua quay ghế lại tay xoay xoay chiếc bút đầu óc cứ bay bay.
Cậu đập bàn:
- Anh…
San Phong giật mình:
- Có chuyện gì thế?
- Anh làm gì mà cứ đần ra thế?
- Không biết Tử DI trong tay Hàn thiếu có sao không đây.
Ra là thế. Đang lo cho Tử Di.
Đan Băng chẹp mịêng, cậu làm ra vẻ thông cảm:
- Anh thì không sao nhưng Tử Di mà vào tay Tuyết Y em nghĩ…chậc..chậc…
San Phong nhướng mày nhìn Đan Băng:
- Làm sao?
Đan Băng lắc đầu thở hắt ra tưởng tưởng…
“Tuyết Y: cô có biết mình đang làm gì không dám ở cạnh Huỳnh tổng qua đêm cơ à.
Tuyết Y dựt ngược tóc Tử Di dậy, tát cô liên tục đến khi mịêng tràn ra khoé môi.
Tử Di khóc lóc sướt mướt xin tha…
Tuyết Y vẫn lạnh lùng túm tóc cô kéo lê xuống đất…”
San Phong đứng bật dậy, cậu cầm vội chiếc áo khoác trên thành ghế vơ ngay lấy khoá xe trên bàn rồi vội vàng ra ngoài phóng xe như bay đến nhà Tuyết Y…
Tiếng xe phanh gấp rít trên mặt đất chói tai…
Cả người San Phong đổ về phía trước, tay cậu nắm chặt vôlăng mắt hướng vào căn biệt thự bật đềnlaạ sáng trưng.
Thật lâu cậu mới bước xuống. Cậu lưỡng lự có nên vào trong không. Nếu như vào cậu sợ Tuyết Y lại gây khó dễ cho Tử Di. Nhưng không vào lòng cậu cứ nóng như lửa đốt không biết cô bây giờ cô ra sao…Gọi điện cho cô thì thuê bao…thật bực bội khó chịu. Làm sao cậu chịu được cái cảm giác nôn nao này chứ.
San Phong đi qua đi lại trước cổng căn biệt thự. Nửa muốn vào nửa không khiến mọi người đi qua đó ai nhìn cậu…đẹp trai mà điên…

Gíơi truyền thông dạo gần đây cũng chuyển hướng nói đến chuyện của San Phong cặp kè với cô gái sương mai Tử Di.
Nhìn bài báo hôm nay viết về việc San Phong lần đầu tiên đưa một cô gái đến dinh thự riêng của mình khiến mọi người điên đảo nhất là các chân dài đã từng cặp kè với cậu…điều này đúng là đáng phẫn nộ. Cô gái đi cùng cậu có gì là nổi bật chứ…ngoài bộ mặt hiền lành có vẻ trong sáng nhưng ai đoán được…
Tuyết Y ném tờ báo lên bàn ngả người ra sau day day day thái dương. Cả đêm qua cậu chưa ngủ được chút nào vậy mà mới sáng ra đã đọc được tin này thật là đau đầu.
Qúach giám gõ cửa…
- Vào đi.
- Hàn thiếu…có cô Lý đến cần gặp ngài.
Tuyết Y phẩy tay quay lưng lại nhìn ra phía cửa kính, nói:
- Nói tôi không có đây.
- Vâng.
Qúach giám lui ra, cậu đến chỗ Nhã Kỳ đang chờ,nói:
- Tiếc quá, cô Nhã đến trễ rồi, Hàn thiếu vừa mới đi gặp đối tác.
Nhã Kỳ biết Qúach giám đang nói dối nhưng cô đành ngậm ngùi gật đầu, mắt vẫn hướng về phía cuối hành lang nơi phòng tổng tài ngự trụ, nhẹ nhàng nói:
- Vậy à. Khi nào anh ấy về nhắn tôi đến tìm nhé.
- Vâng.
Nhã Kỳ vừa quay lưng sắc mặt cô đã thay đổi, mặt đỏ phừng phừng tức giận. Biết bao nhiêu đại gia sẵn sàng quỳ dưới chân cô để được cô làm người tình vậy mà Tuyết Y này lại quá cao ngạo hờ hững với cô như vậy..nhưng chính điều đó của cậu làm cô càng quyết tâm dành bằng được con ngựa bất kham đó về tay mình…”Rồi anh sẽ thuộc về em thôi…hừm…”

Cậu đứng dực mình vào cửa xe hai tay xỏ vài túi quần mắt cứ nhìn mãi vào bên trong mà chân không dám bước đến. Nếu vào Tử Di sẽ khó xử vì cậu thì sao lại gây thêm phiền toái cho cô cũng không ổn.
San Phong thở hắt ra định vào xe đi về thì có tiếng gọi sau lưng:
- Anh…
San Phong quay đầu lại nhìn, cậu nhíu mày nhìn người bên cạnh Đan Băng:
- Sao cô lại ở đây.
Không để cho Ngữ Yên trả lời câu hỏi mình đặt ra cậu đã quay xang nói với Đan Băng phớt lờ sự có mặt của cô:
- Em quen với cô ta à?
- Ừ…cũng có quen mà…
- Thôi, ra chỗ khác nói chuyện sau.
Đan Băng chỉ tay vào căn biệt thự ngạc nhiên:
- Anh không định vào thăm Tử Di à?
San Phong lắc đầu:
- Để lúc khác, đi thôi.
Bỗng nhiên Đan Băng nhớ ra gì đó, cậu nói:
- Chết rồi, em phải đi có việc, anh đưa chị về giúp em nhớ. Em đi đây.
Miệng nói chân chạy, Đan Băng không để cho ai kịp nói gì. Cậu cười tà ý rồi quay mặt vào xe phóng vút đi.
San Phong không thèm nhìn liếc qua Ngữ Yên thêm lần nào nữa, cậu vào luôn trong xe đóng rầm cửa lại, tự nhiên cơn nóng trong người cậu lại một lần nữa muốn trút vào Ngữ Yên, hình như cô toàn xuất hiện vào thời điểm cậu bực bội khó chịu thì phải.
Ngữ Yên đứng yên lặng nhìn theo chiếc xe dần đi và làn khỏi mỏng manh còn phảng phất lại, cô không hề tỏ bất cứ một thái độ tức giận nào mà chỉ lẳng lặng bước đi…
San Phong nhìn qua tai kính, cậu nhíu mày nhìn những bước đi khoan thai, vẻ mặt rất điềm nhiên không hề tỏ sắc thái khó chịu của Ngữ Yên mà lạ lẫm…
Miệng cậu lẩm bẩm “ Sao lại có người phụ nữ điềm tĩnh đến vậy được…”
San Phong cho xe quay ngoắt lại, cậu đỗ phịch lại trước mặt Ngữ Yên, hạ kính xe xuống:
- Lên xe đi.
Ngữ Yên cười gật đầu:
- Cảm ơn.
Cô tự mở cửa xe sau ra và ngồi vào yên vị.
San Phong lại càng ngạc nhiên về vẻ tử tế của cô. Dù bị mình đối xử tồi như vậy mà vẫn mềm mỏng được. Đáng nhẽ trong trường hợp này các cô gái khác phải nhảy dựng lên rồi giận dỗi dãy nảy lên “Tôi không cần “ rồi tự đi bộ để cho các chàng đuổi theo xin lỗi chứ. Đây cô gái này lại lên luôn không ngần ngại. San Phong không hiểu cô là thể loại gì nữa đây. Khó đoán thật.
Ngữ Yên ngồi im đưa mắt nhìn ra ngoài đường phố, thấy Ngữ Yên không có ý muốn bắt chuyện với mình San Phong thấy hơi hụt hẫng. Vậy mà cô đã từng nói là muốn lấy cậu. Kiểu này chắc chắn đúng lời cô nói là vì tiền rồi. Với ý nghĩ này khiến San Phong tưng tức, cậu cũng chẳng buồn nói gì.
Đáng lẽ ra Ngữ Yên im lặng thì San Phong phải lên tiếng hỏi nhà cô ở đâu chứ đằng này cậu cứ lái xe vòng vòng mãi không định dừng lại cho đến khi Ngữ Yên lên tiếng:
- Anh cho tôi dừng trước siêu thị đi.
San Phong phanh kít lại, cậu chẳng hỏi gì, Ngữ Yên xuống xe, cô gõ gõ lên kính, San Phong hạ xuống, cô nói:
- Anh đói chưa?
Nhắc mới nhớ. Sáng giờ cậu đã lót gì vào bụng đâu cơ chứ, mải nghĩ đến chuyện Tử Di quá mà.
San Phong lắc đầu:
- Không.
Ột…t…r.. ột…
Ngữ Yên hơi cười, cô nói:
- Anh chờ tôi 1 lát.
- Nhanh lên – San Phong dấm dẳng nói.
Thay vì vào siêu thị, cô tạt xang hàng tạp hoá bên cạnh mua 2 hộp mì kim chi rồi lúi húi nói gì đó với người chủ lúc sau bưng đến chỗ San Phong một hộp mỳ nghi nghút khói thơm phức, cậu cau mày nhìn cô:
- Làm gì vậy?
- Cầm lấy.
San Phong thò tay ra lấy hộp mỳ nóng hổi và đôi đũa có sẵn, còn lại Ngữ Yên cầm 1 hộp, cô mở cửa xe chui vào đó, mở nắp mì ra nói:...
« Trước1...5657585960...106Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ