↓↓ Đọc Truyện Hoa Vô Lệ - Suly Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Trong giây phút này, Tử Di thấy cay cay sóng mũi, cô thật sự thấy cảm động trước những gì San Phong đã làm cho mình, cậu luôn nhẹ nhàngân cần với cô chứ không như Tuyết Y…Tử Di khẽ mỉm cười, cô đứng im trong vòng tay của San Phong, miệng khẽ mấp máy:
- Cảm ơn.
- Đủ rồi đấy. – Đan Băng đứng dựa vào xe, khoanh tay nhìn hai người.
San Phong buông tay ôm Tử Di, cậu quay mặt lại lườm Đan Băng:
- Đang lúc cảm động…
- Em mà không xen vào chắc đứng đến sáng thôi.
- Thế cũng tốt – San Phong lẩm bẩm, cậu quay lại nhìn Tử Di lại hé môi cười..:
- Em…
- Ôi cậu đến chơi, vào vào nhà ngồi…
Bà Thái lù lù xuất hiện đằng sau Tử Di. Nãy đến giờ bà đứng trên phòng khách tầng 2 nhìn qua cửa kính đã thấy hết nên vội xuống can ngăn ngay những pha lãng mạng này…
- Bà… – Đan Băng vừa sốc khi nhận ra bà Thái có mặt ở đây.
Tử Di tròn mắt nhìn Đan Băng:
- Cậu quen…
Bà Thái vội vàng cười hề hà nói:
- Cậu đẹp trai ra đây tôi nhờ cậu giúp cái này coi.
- Con… – Đan Băng trố mắt rồi tự chỉ tay vào mình.
- Vâng cậu chứ còn ai… – Bà Thái vừa nói vừa kéo tay Đan Băng vào trong như thể căn biệt thư này là nhà bà vậy ra vào rất tự do.
Vừa đi Đan Băng vừa ngoái đầu lại nhìn hai người kia, mặt cậu vẫn chưa hiểu gì…
Tử Di nói:
- Vào nhà đi anh.
- Ừm…
~~
- Nhị thiếu à, người kia là ai vậy.
Đan Băng xọc hai tay vào túi quần nói, miệng cười đểu đểu:
- Có thể nói là tình địch số 1 của Tuyết Y.
- Về chuyện gì? – Bà Thái tò mò hỏi tiếp.
- Cả tiền lẫn tình.
Bà Thái nhíu nhíu đôi mắt sâu, đuôi mắt đã có nhiều vết nhăn vì tuổi đời đã khá già nhưng vẫn minh mẫn chán. Bà chính là tổng quản (="> ngke cko khí tkế =">) của biệt thự họ Hàn.
Đan Băng nhìn bà cười cười, cậu đoán mà như đang kể tội bà:-
- Anh con bảo bà đến đây chăm sóc cô gái kia à?
Bà Thái nghĩ người trong nhà thì cần dấu làm gì nên cũng thật thà gật đầu. Đúng ra sự thật là Hàn thiếu nói bà đến theo dõi chứ không nói là chăm sóc đâu.
Đan Băng gật gù, miệng cười gian xảo:
- Hèn nào dạo này thấy bà cứ vắng suốt..tưởng bà đi hẹn hò bí mất chứ…
Bà Thái đánh nhẹ vào tay Đan Băng:
- Cậu này thật là…
Bà bỗng nói:
- À mà chuyện này cậu đừng nói cho cô ấy biết nhé.
- Đương nhiên.
Đan Băng mím mím môi ẩn nét cười. Cậu ngu gì khi nói cho Tử Di biết là Tuyết Y có chút quan tâm cô nên mới nhờ người chăm sóc hộ thay anh ta. Cậu theo phe trung gian mà dù có hơi nghiêng bên San Phong…
Đan Băng nói:
- Thôi bà với con ra ngoài đi không họ nghi đấy.
- Ờ.. ờ, tôi quên.
…
2 tuần nữa trôi qua…
Tử Di vẫn không hề thấy bóng dáng Tuyết Y đâu… Cô mừng rơn trong lòng, vậy là cậu đã buông tha cô…
Phải ăn mừng thôi…cô sẽ trở thành người tự do…BEAST…
Tử Di lấy ngay điện thoại, luôn miệng cười không ngừng gọi cho Đan Băng:
- Chiều đến nhà tớ ăn lẩu nhé.
- Chuyện gì vậy?
- Cứ đến đi rủ cả San Phong với chị Linh nữa nhé.
- Ừm…
Tử Di tắt điện thoại, cô xỏ dép đi xuống dưới nhà bếp. Miệng vẫn nở nụ cười tươi như hoa.
…
- Di 33 của anh…
Chưa để San Phong ôm tới Tử Di, Song Linh đã kéo áo khoác cậu lại:
- Anh không sợ Hàn thiếu nhìn thấy à. Gĩư ý tý đi.
- Chuyện đấy không cần lo. Hàn thiếu là to à.
Đan Băng xỏ hai tay vào túi quần, mắt quan sát cả gian nhà, hôm nay nơi đây xem ra có sinh khí hơn thường ngày thì phải…không khí rất trong lành không còn u khí như trước nữa, cậu chẹp miệng nói:
- Di à, dạo này bà Thái còn đến đây không?
Tử Di vừa dọn đồ ra bàn ăn vừa nói:
- Ít hơn trước, có chuyện gì thế?
- Ừm, tiện miệng hỏi vậy, không có gì.
Đan Băng cùng Song Linh ngồi xuống bàn còn San Phong thì xí xớn cười toe toét:
- Để anh, để anh giúp cho…
Cậu lẽo đẽo theo đuôi Tử Di xuống bếp lấy đồ lên bàn… Song Linh nhìn theo mặc dù không thích nhưng cô còn làm gì được hơn là ngồi im lặng nhìn theo…
Xong xuôi cả 4 cùng ngồi xuống với nhau…
San Phong chọn ngay chỗ cạnh Tử Di, chia cho mỗi người vài lon bia.
Hôm nay Đan Băng thấy Tử Di cười nhiều hơn bình thường, cậu dò hỏi:
- Có chuyện gì mà mở tiệc ăn mừng vậy??
Tử Di vừa cười vừa nói:
- Thật ra cũng chẳng có gì. Tại Hàn…
Tính..tong…
Tinh…tong…
San Phong cau mày lẩm bẩm:
- Gìơ này ai còn làm phiền nữa vậy.
Tử Di nói:
- Để em ra mở cổng.
Song Linh ấn vai cô xuống, nói:
- Để chị ra cho.
Tử DI cười gật đầu.
Song Linh chạy ra mở cổng.
Ôh…baby boy//
Mắt Song Linh tròn xoe như hai hòn bi ve…lấp lánh lấp lánh nhìn chàng trai đối diện mình. Miệng cô cười toe ra, hỏi:
- Em trai có chuyện gì thế?
Chàng trai nhíu mày nhìn Song Linh từ trên xuống dưới, tay vẫn đút vào túi áo điệu bộ rất điềm đạm nói:
- Đây là nhà tôi.
Son Linh cười lớn, cô phẩy tay:
- Em trai nhầm nhà rồi. Đây là nhà bạn chị mà.
Cô đứng hẳn ra ngoài cổng ngó ngó mấy căn biệt thự xung quanh, ở khu này hình như nhà na ná nhau thì phải. Song Linh chắt lưỡi nói:
- Nhìn em như kiểu mới đi du lịch n ước ngoài về nhỉ. Thử nhìn lại quanh đây xem có lộn nhà không?
Chàng trai cau mày:
- Cô…
Đột nhiên Song Linh nhớ ra gì đó, cô che miệng đang há hốc của mình lại, lắp bắp nói:
- Anh…anh là…
Chàng trai hơi cau mày nhưng có vẻ dễ chịu hơn lúc đầu,nói:
- Vào thôi.
Chàng trai lách người qua Song Linh tiến thẳng vào trong…
Song Linh vội vàng khép cổng lại lon ton chạy theo sau…Cô cắn môi tự vỗ vào đầu mình. Một người như vậy sao mình có thể không nhớ ra nhỉ. Có lẽ nhìn cậu so với trên báo ảnh và lần gặp sau chót quá khác chăng..
- Tôi về đúng lúc đấy chứ..
Cả ba đồng thời quay xang nhìn chàng trai vừa xuất hiện…Một giọng nói ngay cả trong giấc mơ Tử Di cũng cảm thấy run… Cô tròn mắt lên nhìn về phía người ấy… San Phong cùng Đan Băng cũng đưa mắt lên bất ngờ nhìn chàng trai trước mặt…
Phải chăng cậu quá xa lạ…
Phải chăng cậu đã thay đổi…
Hay phải chăng…
- Sao thế, tôi không được hoan nghênh à?- Môi cười cười, mắt nheo nheo nhìn từng người nói
Song Linh lù lù đằng sau đi lên, cô cúi đầu ngồi về chỗ. Mắt vẫn hơi ngó nghiêng chàng trai ấy… Cậu ta thật sự rất khác. Khi cô gặp cậu hay nhìn trên báo rõ ràng người này rất chững chạc cơ mà lúc nào cũng mặc véc càng tạo thêm sự nghiêm túc cho cậu ta. Sao bây giờ…
Một chiếc áo blazer đen cổ tàu khoác ngài một chiếc áo pull trơn màu hồng phấn dài tay… cùng với chiếc quần jeans bó lấy đôi chân siêu dài của cậu tay cầmmột chiếc túi xách da đen hình chữ nhật hiệu Cheviot… Bộ tóc vuốt dựng lên lộ vầng trán cao không còn nữa mà thay vào một mái tóc mềm mượt để mái như mĩ nam xứ Hàn nhưng cũng vẫn toát lên khí chất manly và trẻ trung hơn trước rất nhiều… Làn da lúc trước vỗn không được xem là trắng như San Phong vậy mà bây giờ nếu so sánh ra chắc chắn sẽ nhỉnh hơn đôi chút rồi đấy…
Tử Di buông rơi luôn chiếc muỗng trên tay, cô nuốt khan…
Chương: 15
Tử Di buông rơi luôn chiếc muỗng trên tay, cô nuốt khan nhìn cậu…cô đang bị choáng ngợp bởi hình ảnh thay đổi mới này của Tuyết Y…
San Phong dù hơi sốc nhưng vẫn lấy lại được vẻ bình tĩnh, nói:
- Ngồi xuống cùng ăn thôi…
Đan Băng không nghĩ người anh mình có thể thay đổi sau gần một tháng không gặp như thế. Cậu biến mất để đi lột xác sao…nhìn không giống Tuyêt Y thường ngày chút nào.
Đan Băng thỉnh thoảng cứ lén lén nhìn Tuyết Y…
Tuyết Y kéo ghế ngồi đối diện với Tử Di, cậu nhìn cô, nụ cười vẫn đểu như ngày nào nói:
- Vắng anh có vẻ em béo tốt hơn đấy.
Vừa xuất hiện đã gây sốc…Bầu trời trong xanh của Tử Di mong ước sao giờ bỗng xám xịt thế này…Cô đã mất đi bầu trời tự do của mình nữa rồi, hoá ra mọi sự là do cô tự nghĩ chứ Tuyết Y ; àm gì buông tha cô dễ dàng vậy khi cậu đã bỏ ra một số tiền kha khá để mua cô thế chứ....