XtGem Forum catalog
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Nhật Ký Anh Yêu Em Voz Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Con ăn trứng cũng là ăn gà rồi, ăn thế này mới ăn nguyên con được.
- Xì, mẹ keo kiệt quá đi, sợ hết gà hả? thôi con đi đánh răng đã.
Tôi đi đánh răng rửa mặt xong vào thì mẹ đã dọn cơm sẵn cho cả nhà. Bố đã biết chuyện rồi, mẹ nói với bố lúc tối. Bố tôi là người lạnh lùng, nên ông không nói gì với tôi cả, hay là không muốn làm tôi lo thì không biết nữa??
- Phương có biết con về nhà không?- đang ăn thì mẹ lại gợi chuyện.
- Dạ không, con cũng chưa nói là con bị đuổi việc nữa.- tôi trả lời.
- Vậy giờ con tính sao?- bố tôi hỏi.
- Con cũng không biết sao nữa, con muốn ở nhà ít hôm rồi tính.
- Ít hôm là bao nhiêu lâu? Con vào xin việc làm đi, đừng để thời gian rỗi rồi lại nghĩ lung tung, không cưới được thì cưới người khác, đàn ông sự nghiệp là quan trọng nhất.- bố bắt đầu lại áp đặt tôi.
- Thì a cũng phải để con lấy lại tinh thần đã chứ, con cứ ở nhà đi, để mẹ nói chuyện với ông bà với các cô chú cho.- mẹ tôi bênh tôi.
- Dạ,
Ăn xong tôi lẳng lặng ra ngoài phòng. Tôi không thể im lặng mãi được. Có lẽ nên nói cho e biết mọi chuyện. Tôi cầm điện thoại và gọi cho e.
Sau một hồi chuông thì e nhấc máy. Giọng đầu dây kia vẫn tốt, tôi nhận ra thế.
- Alo, e à, a đây.- tôi nói trước.
- Dạ, a đang làm gì đó, hai ngày hôm nay a khỏe không ?- e hỏi tôi
- A khỏe e à, còn e thế nào? E đang làm việc hả?
- Dạ không a à, e đang đi mua đồ với má thôi.-
- Thế à, má có giận gì a không e?- tôi hỏi
- Không, chỉ là má ủng hộ e thôi, a đừng lo.
- Ừ, mà a về quê rồi e à.- tôi nói
- Vậy à, a nhớ mẹ hay là sao?- e hỏi tôi,
- Hi, thì cũng nhớ mẹ nên về thăm một tí, -
- Thế à, mà má ra rồi, e đi tí đã nhé, nói chuyện với a sau nha, xin lỗi a nhé, pi a.-
Nói rồi e tắt máy, tôi vẫn chưa kịp nói về chuyện công việc của mình cho e. Đang nằm thẩn thờ, nghĩ ngợi vớ vẫn, 5p sau thì nhận được tin nhắn của e, tôi vội vàng mở nó ra đọc. “ A à, e xin lỗi vì cúp, tại má không cho e liên lạc với a, má bảo phải suy nghĩ kĩ. Thế a nhé, e sẽ gọi lại cho a sau”.
Lại thế nữa rồi, giờ thì đến lượt mẹ e làm vậy nữa. Giờ tôi mà báo mất việc có khi nào má e cấm luôn không nhỉ? Con nhà giàu, yêu con nhà nghèo, giờ lại vậy nữa. Nghĩ muốn chán, tôi dắt chiếc xe đạp của thằng e đạp vòng vòng quanh làng, chào mấy hàng xóm lâu năm tí nữa. Cuộc sống ở vùng quê thật hay. Hồi xưa tôi có tiếng ngoan hiền nên giờ gặp ai người ta cũng vui niềm nở, tình cảm ở quê thật sự khác với cái thành phố lớn mà tôi đang sống, khi tôi buồn, chỉ có thể một mình, một mình mà thôi, vậy nên giờ mỗi khi buồn tôi lại thích một mình tới vậy.
Chap 70:
Nhật kí ngày…tháng…năm…
Ngày thứ 3 ở quê của tôi vẫn như vậy, vẫn một ngày quanh quẩn bên gia đình, quên đi những thứ tôi sẽ phải đối mặt trong thời gian tới. Bố tôi thì vẫn cứ hay giục là “làm lại từ đầu”, còn cô dì chú bác thì họ ít khi đề cập tới chuyện của tôi lắm, chắc ai cũng hiểu mà.
Trong bữa ăn tối, tôi quyết định nói với bố mẹ về tương lai của mình.
- Con vào sài gòn làm nhé bố mẹ?
- Sao lại vào sài gòn chi cho xa?- mẹ nói
- Con cũng muốn vào trong đó thử thế nào, chị cũng ở trong đó mà mẹ.-
- Sao không làm ở Đà Nẵng nữa? định bỏ đi thật xa đó à?- bố tôi đoán như đúng rồi.
- Dạ không, chỉ là con muốn thay đổi môi trường làm việc thôi, có khi con lại thành công ở trong đó.-
- Tùy a thôi, vào xa vậy thì lo kiếm tiền cho nhiều rồi mua vé máy bay mà về.- mẹ tôi hơi giận, chắc mẹ sợ ở xa tôi sẽ ít về, với lại tôi quen với cuộc sống ở Đà nẵng rồi, mẹ sợ tôi vào trong đó lại khó sống.
- Con biết rồi mà mẹ, con sẽ kiếm thật nhiều tiền để cho mẹ đi du lịch nhé, hi- tôi cười.
Sau khi nói chuyện với bố mẹ xong, tôi cảm thấy nhẹ lòng, tôi đang hướng tới một tương lai mới, nơi đó tôi biết nhiều điều khắc nghiệt đang chờ tôi. Nhưng tôi cũng không rõ là tôi chọn đi xa vậy có phải để chọn một giải thoát là quên đi kí ức với e ở Đà nẵng không nữa?!
Giờ nghĩ lại mấy chuyện mà tôi với e đã làm khi yêu nhau tôi cũng phải bật cười. Hồi đó tôi yêu e theo cách trẻ con vậy, đùa vui vẻ với nhau chả phải lo nghĩ gì. Tôi thích mình là một đứa trẻ đúng nghĩa để mang tới cho e, nhưng giờ tôi không thể giả vờ làm đứa trẻ để làm e hết giận được.
9h tối, tôi gọi điện cho e, -
- A lô, a à, -
- Ừ, hôm nay e làm về mệt không?- tôi hỏi e,
- Cũng bình thường a à, mà bố mẹ a khỏe cả chứ?
- Ừ, khỏe e à,
- Vậy a làm gì ở quê vậy, mà định lúc nào thì vào.?
- A không vào nữa e à, a sẽ vào Sài Gòn làm việc, – tôi nói cho e biết.
- Ủa, sao vậy, công ty chuyển a vào trong đó à?- e hỏi tôi.
- Không e à, a bị đuổi việc do nghỉ nhiều quá, a vào trong đó xin việc lại, -
- Hả? sao lại vậy, e xin lỗi, tại e mà a như thế-
- Không phải tại e gì đâu, lần này a cũng muốn thay đổi môi trường làm việc nữa, – tôi nói thế với e, cũng k biết nên lấy lí do gì bây giờ.
- E biết tại e mà, e giờ cũng k biết sao nữa. A vào trong đó thì một người ở bắc một người ở tận trong nam rồi.- e nói vậy, sao e còn ra ngoài kia, bỏ lại a một mình.
- Đã vậy sao e còn ra Hà nội.- tôi hỏi
- E cần khoảng lặng một thời gian, khi e đủ tự tin e sẽ tìm a…
- Ừ, a chỉ điện báo cho e vậy thôi, a tắt máy nhé, e ngủ ngon.
- Dạ, a ngủ ngon, cố gắng a nhé…
Tôi tắt máy, đứng một hồi lâu ở ngoài sân, khoảng lặng. Tôi chả biết vì sao nữa, cái gì đang đẩy e ra xa a.?? Đường a đi giờ không những không có e bên cạnh, mà dường như nó còn rất rất xa e nữa…
Ngày qua ngày, tôi ở quê thêm một tuần nữa thì vào Sài Gòn lập nghiệp. Cả tuần ấy tôi và e cũng chỉ gọi rồi nói chuyện mấy thứ mà nó chỉ dừng lại ở mức độ khoảng cách thôi. 10h tối tôi lên tàu SE, lần đầu tiên đi xa. Ngồi tàu lần này khác hẳn với lần trước, tôi háo hức hẳn, cứ như là một thiên đường mới đang chờ tôi vậy.
Hơn một ngày sau thì tôi có mặt ở đất Sài Gòn. A rể với chị gái ra đón tôi, thấy tôi ai cũng mừng. Về tới phòng a chị, tôi thu xếp hành lí rồi vào tắm một cái cho thỏa, không tắm khó chịu thật.
Tắm xong đâu đấy tôi để chị ở nhà nấu ăn, còn tôi thì bước xuống phố ngắm phố phường tí. Lần đầu tiên đặt chân vào Sài Gòn, cái cảm giác lâng lâng khó tả. Dòng người tập nấp, bụi bay mù mịt, và xe cộ thì tắc nghẽn, cảnh này khác cảnh ngoài. Đà Nẵng mà tôi thường thấy.
Đi xa, cái gì cũng thay đổi. Vào trong này có anh chị, có đứa cháu gái nhỏ, mọi thứ trong tôi lắng đọng. Tôi xem xét kĩ vấn đề hơn, có thể tôi đã sai. Quá khứ anh bên em!
8h tối, ngồi ở một góc trong quán cafe, tiếng nhạc du dương. Café ở đây cũng chẳng khác gì cái tôi uống ngoài kia. Và cũng nói thêm, đi làm tôi mới uống nhiều tới café, cần cho công việc mà. Vào mấy tiếng đồng hồ rồi mà tôi chưa báo cho e, tôi bắt đầu nhận thấy khoảng cách về địa lí, tôi nhớ e nhiều hơn. Tôi gọi e…
Chap 71:
- Này cô bé, e đang làm gì đấy?- tôi ngọt ngào,
- Cô bé nào? A nhầm số hả?
- Xì! Mới xa nhau mà đã quên cách xưng hô thường thấy rồi sao?- tôi cố gắng tạo không khí bình thường, để quên đi khoảng cách tôi xa e cả trong lẫn ngoài.
- E không biết, chắc tại quên rồi, hi, – e cười, tôi cũng đón nhận nó, dù sao cũng quá lâu không gửi cho e một lời nói ngọt ngào rồi.
- Ừ, giờ thì nhớ rồi chứ, ? Hôm nay e đi làm về mệt không? A vào tới Sài Gòn rồi e à?
- Không mệt lắm a à, ngoài này có má, ngày nào cũng được ăn ngon.- e cười phía đầu dây kia, khiến tôi cũng vui.
- Thế à, e thì sướng rồi, còn a thì chuẩn bị ăn cơm bụi suốt ngày rồi.
- Thế giờ a đang ở đâu ?- e hỏi tôi.
- A đang ở nhà a chị, nhưng mà chờ đi xin việc xong thì a ra ở trọ,
- Ừ, a cố lên nha, e tin a sẽ làm được mà, mà a ch
« Trước1...333435
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ