↓↓ Truyện Có Một Điều Em Không Biết... Anh Yêu Em Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Thưa, một nữ sinh lớp 11A3 ạ.
Sau khi nắm một vài thông tin thiết yếu của “nhân vật nữ” kia, thủ lĩnh FM hội tiến những bước chân lẫy lừng về phía lớp học với cái bảng tên là “11A3”
Lại là cái giọng của nhỏ lớp trưởng:
- Đồng bào ta ơi! Thủ lĩnh FM hội, anh Thiên Minh đang thẳng hướng lớp ta mà tiến kìa.
Nó thoáng sững sờ.
Sao Thiên Minh lại đến lớp nó. Lần đầu tiên cậu vào lớp nó, một nữ sinh trong lớp bị đánh đến thê thảm. Nữ sinh đó là nó nên nó nhớ rõ hơn ai hết. Lần này là ai?
Những bước chân chỉ có thể cảm nhận và đo đếm bằng nỗi sợ hãi đang dần tiến lại. Bầu trời bỗng dưng tối khịt trong trí tưởng tượng phong phú của nó.
Thiên Minh đứng hiên ngang trước cửa lớp.
- Ai là… – Hắn cất giọng. Tim nó như rớt ra ngoài.
- Tiểu Tiên?
Cái tên “nhân vật nữ” được cất lên đầy dõng dạc.
Là Tiểu Tiên sao? Hình như cô bạn cũng có góp phần vào vụ xích mích giữa nó và Thiên Kỳ? Liệu có phải là vì trả thù? Nhưng tại sao?
- Anh gọi em? – Tiểu Tiên đứng lên. Cô bạn không hề tỏ ra sợ hãi mặc dù khuôn mặt tái xanh.
- Tôi muốn gặp cô. Ra sân sau trường và…đi một mình.
Nó định đứng lên phản bác nhưng chưa kịp làm gì thì Tiểu Tiên đã rời khỏi chỗ, bước theo Thiên Minh.
- Ai đi theo thì cứ việc nhưng nhớ ôm theo cặp sách và cuốn xéo khỏi đây ngay sau đó. – Một lời nói đầy chất đe dọa kìm nén tất cả mọi nỗi tò mò.
Nó nhìn theo đầy lo lắng nhưng không hiểu sao lại cảm thấy yên tâm.
Sân sau trường vắng lặng càng làm tăng thêm nỗi sợ hãi trong lòng cô gái nhỏ. Dường như cô đã lờ mờ đoán ra được điều gì đang chờ đợi mình ở phía trước.
Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, cô gái khẽ cười như để chắp thêm một chút niềm tin và hy vọng cho mình.
- Cô biết tôi gọi cô để làm gì chứ? – Thiên Minh hỏi.
- Có thể. – Tiểu Tiên nhún vai – Anh muốn “giải quyết” vụ của Lam Bình?
- Cô muốn bao nhiêu?
- Ý anh là gì? – Cô khẽ nhướn đôi chân mày màu nâu hạt dẻ.
- Chính cô đã nhắn tin cho tôi, chỉ cho tôi biết nơi Lam Bình bị giam cơ mà.
Tiểu Tiên khẽ À lên một tiếng rồi khẽ nhếch mép cười. Hóa ra chàng trai này vẫn chưa biết gì về việc chính cô cũng là một tay trong vụ đó.
- Tôi không cần tiền của anh hay nói trắng ra tôi làm vậy chỉ là bị lương tâm vò xé thôi vì thực sự chính tôi là người đã dụ bạn ấy vào tròng. Anh hiểu chứ? – Cô nàng tự tin đáp lại.
Một thoáng ngạc nhiên chạy rượt qua khuôn mặt của chàng trai đối diện. Hắn ta nhíu mày:
- Thật chứ?
- Anh nghĩ tôi ngu đến mức nói dối chuyện đó để bị đánh hả? – Nỗi sợ hãi lại ùa lấy trái tim nhỏ. Cô khẽ rùng mình và bước lùi.
Tất cả những hành động đó đều không thể qua khỏi mắt hắn. Chỉ nhìn cô gái với vẻ mặt cảm thương rồi lại nở nụ cười nửa miệng:
- Cô nói cũng đúng nhưng…tôi sẽ không đánh cô. Đi đi và đừng để tôi nhìn thấy cô lần thứ hai.
Nói rồi, hắn bỏ đi để lại cô với nụ cười thật ấm lòng. Thế là cô nàng có thể bình an được rồi… Thần chết đã bỏ qua cô.
Chap 79
- Tôi còn bao nhiêu ngày nữa? – Ông Lâm nhìn vị bác sĩ già bằng ánh mắt thống thiết.
- Chưa biết chính xác nhưng… ngài vẫn nên chuẩn bị tinh thần. – Vị bác sĩ thở dài rồi rời bước khỏi thư phòng.
- Ta thì có gì để chuẩn bị cơ chứ? – Ông Lâm thì thầm với chính bản thân mình rồi quay lại nhìn khung ảnh trên bàn làm việc, cười nói – Ta sắp đi rồi, chẳng lẽ bà vẫn không thể tha thứ cho ta sao?
- Ông ơi ông. – Nó hốt hoảng chạy vào phòng ông.
- Có chuyện gì sao? – Ông Lâm vội vàng đứng bật dậy.
- Ông theo cháu, nhanh ông. – Nó chạy lại và kéo ông Lâm đi ra phòng khách. Tay cầm cái điện thoại và mỉm cười tinh nghịch. – Ông có điện thoại ạ.
- Xời, làm ta tưởng cháy nhà. – Ông Lâm cốc đầu nó rồi vui vẻ cầm điện thoại.
- Alo. – Giọng ông trầm ấm.
- … – Đầu dây bên kia im lặng.
- Ai vậy? Khụ…khụ… – Ông nhíu mày rồi đặt tay lên cổ, ho nặng nề.
- <Ông vẫn khỏe chứ?>
Giọng nói không thể lẫn vào đâu được. Ông nhìn nó đang cười đầy gian xảo rồi lại lắp bắp.
- Bà… bà… Tôi có nhầm không? Là bà gọi cho tôi sao? – Nó đứng gần nên có thể nhìn thấy rõ những giọt nước mắt long lanh trên khóe mắt đầy những nếp nhăn của ông.
-
- Không. Nghe được giọng bà thì tôi có chết cũng mãn nguyện. – Ông Lâm thốt lên đầy vui sướng.
- – Giọng nói nghèn nghẹn.
- Tôi xin lỗi. – Ông quay sang nhìn cô cháu dâu bằng ánh mắt khó hiểu khiến nó không khỏi bàng hoàng. Nó không giỏi giải mã ánh mắt của người khác mà.
-
- Tôi biết. Bà sẽ không bao giờ tự động muốn gặp tôi.
-
- Không, chính tôi mới là người gây ra tất cả. Cảm ơn bà vì đã chịu nói chuyện với tôi.
Nó nhìn vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc của ông nội, trong lòng gợn lên một niềm vui nho nhỏ. Nó không biết vì sao ông bà không sống chung cùng nhau. Nó không biết vì sao bà là giận ông, càng không biết vì sao bà lại không muốn gặp ông. Nhưng có một điều nó chắc chắn là mình biết rõ, đó là ông bà chưa bao giờ… hết yêu, chưa bao giờ thôi dõi mắt theo một người.
Có lẽ người ta nói đúng. Người ngoài cuộc luôn là người sáng suốt nhất, mặc dù người ngoài cuộc chưa hẳn là người biết nhiều nhất.
~oOo~
Nó mân mê quyển lịch để bàn và chợt Á lên một tiếng. Tay nó chạm nhẹ lên cái gạch bằng mực đỏ trên lịch. Hôm nay là ngày… một ngày đặc biệt.
Nghĩ ngợi một hồi, nó rút điện thoại ra và bấm số.
-
- Bà à. Cháu Lam Bình đây ạ. – Nó cười toe.
-
- Hì. Bà biết hôm nay là ngày gì chứ ạ? – Nó chớp mắt.
-
- Ây da. Hôm nay là sinh nhật ông. Ông không có thói quen tổ chức tiệc mừng thọ đâu ạ.
- <À!>
- À là sao ạ? – Nó thắc mắc.
-
- Hơ… vâng ạ. Cháu muốn bà gọi điện chúc mừng sinh nhật ông. Chắc ông sẽ vui lắm ạ. – Nó tưởng tượng cả một viễn cảnh trong đầu.
-
- Bà ơi. – Nó gọi khẽ khi không thấy tín hiệu trả lời.
-
Bà Lâm nói rồi gập máy. Nó ú ớ chẳng hiểu gì cả. Có phải người lớn đều nói chuyện khó hiểu vậy không?
Nhưng không nghĩ nhiều, nó nhanh chóng đúng bật dậy, khoác lấy áo ngoài và chạy ra khỏi nhà. Nó muốn có một món quà gì đó cho ông. Ông là người tốt với nó nhất và quan trọng là nó rất quý mến ông.
“Mua gì bây giờ?” Nó nghĩ thầm và đi vòng quanh tiệm đồ lưu niệm.
Mắt nó sáng lên và đầu nó lóe lên một suy nghĩ. Cũng cảm thấy ngại khi “ăn cắp bản quyền” của ai đó nhưng thôi, nó chỉ cần có quà cho ông, thế là đủ.
If you wander off too far. My love will get you home…
- Alo. – Nó hí hửng trong khi đầu dây bên kia, giọng Lâm Duy hối hả. Cứ làm như ai đó tranh phần nói của cậu vậy.
- – Đang lên cao trào thì cái màn hình điện thoại đen khịch, điện thoại của nó rất biết chọn thời điểm để hết pin.
- Hắn ta vừa nói cái gì vậy nhỉ? Kêu mình nhanh lên là sao? – Nó lắc đầu rồi nguyền rủa cái điện thoại.
Tự dưng nó thấy lo. Linh cảm mách bảo nó rằng có một chuyện gì đó đã xảy ra. Một chuyện gì đó… cần thời gian bằng tốc độ ánh sáng.
Nó ôm hộp quà rồi chạy thẳng về nhà.
- Lâm Duy. – Vừa bước vào đến cổng, nó đã gọi toáng lên.
- Tiểu thư, cô về rồi, cô mau đến bệnh viện ngay đi. – Một người giúp việc trong nhà nó hốt hoảng. Bác ấy còn nói thêm điều gì đó nữa nhưng nó đã không còn đủ sức để nghe nữa rồi....