NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Vị Tình Đầu - HuyManUtd Voz Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Dù không thể gặp anh, nhưng cô vẫn muốn nhìn thấy anh thêm một lần trước khi cô quay lại Đức. Cô muốn lưu lại những hình ảnh đẹp đẽ về anh. Cô cần những điều đó làm động lực giúp cô vượt qua thử thách sắp đến.
Cô với QC đã quay lại ***. Vẫn là thành phố đấy, vẫn là quang cảnh đấy, vẫn là con người đấy mà sao hôm nay khi quay lại nơi này lòng cô nặng trĩu…
- “Sắp đến giờ anh ấy về rồi. Chị muốn thấy anh ấy một lần nữa…”
- “Vâng. Để em theo chị…”, QC đáp.
Cô đứng đằng sau một gốc cây gần cổng trường anh. Cô nhận ra M ngay khi anh vừa bước ra. Nhìn nụ cười của anh mà lòng cô thắt lại. Đằng sau nụ cười rạng rỡ ấy, cô chắc chắn không ít thì nhiều nó dành riêng cho cô. Cô biết anh đã vui mừng thế nào khi chỉ hai hôm trước, anh đã nhận được lời tha thứ từ cô. Giống như anh, cô đã mong ngóng cái ngày đoàn tụ này từ rất lâu, vậy mà bây giờ cô không ngờ mình lại rơi vào hoàn cảnh éo le thế này.
Cô thấy anh bước qua mà tim cô quặn lại. Hai tay nắm chặt như rất muốn làm điều gì, nhưng lại không thể. Cứ như thế, cô đứng đó, dõi theo anh đi xa dần. Mãi đến khi anh biến mất sau một góc phố, cô mới bàng hoàng nhận ra cô vừa đánh rơi giấc mơ của mình…
“Anh à!
Anh là giấc mơ ngọt ngào của em. Có lẽ cả đời này anh sẽ không biết được điều đó đâu và em cũng không đủ dũng cảm để nói cho anh hiểu.
Qua chuyện anh cư xử với đứa nhỏ. em đủ hiểu anh là một người có tấm lòng như thế nào. Điều đó giải thích tại sao em thích anh nhiều đến vậy. Em tìm thấy ở anh một cái gì đó em có thể tin tưởng và dựa dẫm, cùng một thứ khác cuốn hút em mãnh liệt. Càng ngày em càng tò mò và muốn biết thêm nhiều về anh. Em như chiếc lá phong bị kéo vào một cơn gió, càng giãy giụa đòi ra thì lại càng bị cuốn vào. Vậy mà không hiểu sao, em lại thích thú với điều đó. Anh làm em hư rồi, có biết không?
Ngày hôm nay, khi anh bước qua em, em biết mình lại vừa để tuột tay anh thêm một lần nữa. Em hoàn toàn có thể đến ngay trước mặt anh và giải thích cho anh những gì em đang phải trải qua, nhưng em không thể. Em sợ rằng khi em quay lại Đức, hình ảnh và nụ cười của anh lại khiến em không giữ được cảm xúc của mình mất. Mà điều đó là không thể xảy ra, khi bây giờ, Phong cần em hơn anh…
Em tin HM của em cũng sẽ làm như vậy, nếu anh phải rơi vào hoàn cảnh của em. Dù trái tim này đã hoàn toàn thuộc về anh, nhưng thật sự, nếu vì anh mà Phong xảy ra chuyện thì có lẽ cả đời này em sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình mất. Xin anh hãy hiểu cho em…
Em mong rằng khi mọi chuyện qua đi, em sẽ đường hoàng quay về gặp anh và được viết tiếp giấc mơ vẫn còn đang dang dở. Có thể sẽ không nhanh đâu, nhưng hãy giữ vững niềm tin và chờ đợi em thêm một lần nữa, được không anh…”
*
**
***
Một cơn mưa chợt đến…
Là mưa hay là nước mắt mà sao cô thấy môi mình mặn chát…
Hiểu rằng cô cần một mình, QC chỉ ngồi một chỗ nhìn theo cô. Cô thất thểu bước đến cái cây, nơi lần đầu tiên cô và anh gặp nhau…
Cô mỉm cười khi lại nhìn thấy nụ cười trong trẻo của anh lúc QC bị anh trêu. Anh đã đứng chỗ kia để đỡ đứa nhỏ dậy. Anh đã ngồi chỗ này để băng vết thương cho cô… Tất cả như mới vừa xảy ra hôm qua…
Cô ôm mặt, òa khóc…
Hạnh phúc vừa nơi đây mà sao vội đi đâu mất rồi…
Chap 45:
Ngày HN hứa sẽ quay lại *** gặp tôi…
- “Có chuyện gì mà mày như người mất hồn vậy M”, nhỏ L, bạn thân tôi, đến khua khua 2 tay trước mặt khi thấy tôi đang mơ mơ màng màng.
- “Không có chuyện gì đâu…”, tôi tránh anh mắt của nó.
- “Từ sáng đến giờ tao thấy mày như trên mây. Bình thường mày có vậy đâu?”, con nhỏ bắt bẻ.
- “Không có gì thật mà…”, tôi cố gắng trả lời như thể hôm nay tôi chỉ bị mệt.
Con nhỏ nhìn sâu vào mắt tôi rồi ngồi xuống phía trước và ra lệnh.
- “Kể đi, tao nghe đây”.
Nhìn ánh mắt của nhỏ L, tôi hiểu nó thật sự quan tâm và sẵn sàng lắng nghe tâm sự của tôi. Biết là không thể từ chối, tôi chậm rãi.
- “HN… hôm nay về đây gặp tao…”
- “Cái gì”, nhỏ L trợn tròn mắt. “Sao mày kể với tao là HN đã có chuyện rồi mà…”, giọng nó sững sờ.
- “Đúng là vậy. Nhưng là do N thử tao…”, tôi rõ ràng từng từ từng chữ một cách mạch lạc.
Thấy nó có vẻ đăm chiêu không tin. Tôi bắt đầu kể lại câu chuyện của tôi… Mọi thứ hiện ra trước mắt tôi như một thước phim quay chậm. Dù là hồi tưởng nhưng cảm xúc lúc tôi kể cho nó là thật. Nó lắng nghe và thật sự đồng cảm với những gì tôi kể. Khi tôi kết thúc cũng là lúc tôi thấy giữa khuôn mặt của nó hiện lên chữ “buồn” cộng với chữ “tiếc” to tướng…
- “HN của mày sâu sắc nhưng mà khờ quá”, nó chậm rãi nói lên suy nghĩ của mình.
- “Tại sao mày lại nói vậy?”, tôi thắc mắc.
- “Vì cái trò thử thách vớ vẩn. Vừa đúng, vừa sai…”
- “Điều quan trọng hơn cả là bây giờ N đến gặp tao là được rồi. Tao sẽ không nghĩ đến mấy chuyện cũ nữa. Tao quên Hoài Anh luôn rồi”, tôi nhìn nhỏ L.
- “Tao cũng mong mọi chuyện sẽ tốt đẹp”
- “Ừm…”, tôi ậm ừ. “Mày có nhớ tuần trước lớp mình có tiết thể dục. Và tao đứng một lúc lâu nói chuyện với 2 con bé lạ hoắc không?”
- “Hai con nhỏ đeo kính ấy hả”
- “Ừ”
- “Có chuyện gì?”
- “Con bé tao ngồi băng vết thương ấy… tao thấy nó giống HN kinh khủng. Không biết tao có hoang tưởng không”, tôi nói từng chữ nặng nhọc.
- “Sao mày nghĩ thế?”
- “Bởi vì con bé đó giống y hệt những gì tao hình dung về N”
- “Chắc tại mày đang nhớ N quá nên nhìn đâu cũng thấy thôi”, nhỏ L cười cười ra vẻ hiểu chuyện.
- “Tao cũng chỉ mong có thế…”
*
**
***
Một tuần trước, tôi vô tình gặp hai cô bé ở chỗ lớp tôi tập thể dục. Một người thì hồn nhiên, thẳng thắn, còn một người thì sâu sắc, đằm thắm. Tôi rất ấn tượng với hai cô bé này. Có điều tôi chưa thấy đôi mắt của cả hai mặc dù tôi đã có cơ hội. Hình như tôi bị ám ảnh bởi cô gái mà tôi phải băng vết thương cho. Tôi cảm tưởng tôi đã gặp ở đâu đó rồi…
Ba ngày trước, tôi đã chính thức nhận được lời tha thứ từ HN. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng, tất cả cũng ổn thỏa. Mọi chuyện đi và đến nhanh như một cơn gió. Gió lạnh lùng mang đi tất cả hy vọng tôi dành cho em bằng một buổi chiều tôi nhận thư từ ba em. Và cũng chính cơn gió đấy mang mọi hy vọng trả lại cho tôi trong một ngày đẹp trời tôi nói chuyện với QC, em họ của em.
Công bằng mà nói, em không phải là người không có lỗi. Vì quá cầu toàn, nên HN luôn mong mọi thứ phải thật tròn trĩnh. Cộng thêm với tính thương người, em vô tình làm đau chính bản thân mình mà không hay biết. Tôi vừa thương vừa giận.
Những tưởng mọi chuyện đã quay trở về quĩ đạo của nó thì tôi nhận được lá thư từ QC…
“Anh M!!!
Có lẽ em viết mail sẽ tiện hơn cho những gì em sắp nói với anh. Sau bao nhiêu chuyện đã qua, cuối cùng anh cũng đã quay về với HN, em rất vui. Anh à, những gì em nói với anh khi anh chat với em lúc còn ở Đà Lạt đều là sự thật. Em xin lỗi, em đã định chấm dứt mọi chuyện ở đó nhưng hôm sau, anh đã nghĩ rằng HN trêu anh, và em lại lao vào chuyện này. Xin lỗi vì tất cả, nhưng những gì em nói với anh đều là sự thật trừ hai việc: chị N đã mãi mãi không còn nữa và người đang chat với anh vẫn là em, QC. Em biết giờ anh đang buồn vì anh đang muốn quay lại với chị N và anh vẫn luôn mong chị em còn sống. Anh cũng đang căm giận, phẫn nộ về em. Anh yên tâm, sẽ không bao giờ anh phải gặp lại em đâu. Anh cứ việc giận, cứ việc ghét, em biết em đã sai nhưng đâm lao phải theo lao. Đáng lẽ em nên nghe lời khuyên của Hân khi em nói với nó em sẽ cho nó biết anh thực sự là ai. Có lẽ đó cũng là lí do mà chị N rất yêu quí Hân là vậy, và thường xuyên tâm sự với nó tất cả mọi chuyện chứ không phải là em....
« Trước1...3435363738...88Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

Snack's 1967