↓↓ Truyện Vị Tình Đầu - HuyManUtd Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Tôi: em nhân đạo hơn anh nghĩ
QC: thế sao? Anh tưởng em không dám làm gì anh à?
Tôi: có, nhưng chắc em không nỡ
QC:…
Tôi: tại sao em biết pass của anh
QC: tất cả những gì anh nói chuyện với chị em, em đều đọc được
Tôi: nên em biết pass của anh
QC: vâng. Em không muốn anh quen ai ngoài chị ấy cả
Tôi:…
QC: tại sao anh lại quen Hoài Anh?
Chưa bao giờ, tôi thấy QC tâm trạng như bây giờ. Tôi cũng chẳng muốn giấu em nữa…
Tôi: anh khổ sở khi chị em không còn
QC: anh cô đơn?
Tôi: ừ
QC: anh muốn tìm người mới để thay thế?
Tôi: ừm
QC: nhưng quen người khác không phải là cách hay
Tôi: anh muốn tìm ai đó thể thay thế. Anh nhớ khoảng thời gian khi nói chuyện với chị em
QC: Hoài Anh nhìn như thế nào?
Tôi: xinh… xinh lắm
QC: tính cách?
Tôi: mỗi người một kiểu. Hoài Anh hiền khô
QC: vậy chắc không so sánh với chị em được rồi
Tôi: có lẽ. Mà cũng chẳng có ai thay thế được chị em cả
QC: anh vẫn còn yêu chị em?
Tôi: như ngày đầu. Em không biết anh đã nhớ chị ấy như thế nào đâu
…
QC: em vui khi biết điều đó. Em tin những gì anh đang nói là thật lòng
Tôi: ừm…
QC: em đã nói với anh là đừng làm điều gì khiến anh phải hối hận
QC: em không biết bắt đầu như thế nào
QC:…
QC: đọc những gì anh viết cho chị em, em tin anh là một người nặng tình
QC: nhưng sau khi nói chuyện với Hân, biết được anh tặng quà cho Hoài Anh, em đã rất tức giận
QC: em nói cho Hân, em sẽ cho nó biết bộ mặt thật của anh
QC:…
QC: anh khác những gì em tưởng tượng
QC: anh không xấu xa như em tưởng
QC: em mong những gì mình nghĩ là đúng
QC: em trả anh nick của anh. Pass đây ***
Tôi: cảm ơn
QC: em định sẽ mãi mãi không bao giờ cho anh biết bí mật này, vì em đã hứa
QC: nhưng vì anh đã qua được bài kiểm tra của em, nên em sẽ nói…
Mối tình của chúng tôi dường như đang được QC thắp nên một niềm hoài vọng khôn nguôi…
Thời gian chờ đợi sau câu “em sẽ nói…” của QC tưởng như bị ngưng đọng, kéo dài ra vô tận. Thời khắc đấy, mọi thứ xung quanh có lẽ đã không còn ý nghĩa với tôi nữa rồi, khi giờ đấy tôi đang chờ đợi một sự thật mà rất nhiều ngày qua tôi đã phải khổ sở đi tìm. Mắt nhắm nghiền, tim thắt lại và hơi thở được giữ ở mức nhẹ nhất như sợ rằng một tiếng động nhỏ mà nó tạo ra cũng có thể thay đổi kết quả mà tôi đang mong chờ. Cảm xúc của tôi bây giờ giống hệt cảm xúc của một người yêu bóng đá khi đang chờ đợi lượt sút penalty cuối cùng. Một lượt sút định mệnh mang theo hy vọng, tình yêu, hạnh phúc và cũng có thể là… nỗi thất vọng vô bờ…
Chap 29: Có ngôi sao nào mang tên em
Trầm ngâm một lúc rất lâu, QC tiếp tục…
QC: chị N còn sống anh ạ
Tôi: em nói cái gì?
QC: chị em còn sống…
Tôi: em đang đùa phải không?
QC: để thử thách tình cảm của anh, chị em đã dặn ba chị ấy viết một lá thư, mà anh đã đọc, dù có thành công hay không?
Tôi: nhưng để làm gì?
QC: để xem tình cảm của anh là thật lòng và anh có xứng đáng với tình cảm của chị ấy không?
Tôi: tại sao N không liên lạc với anh? Tại sao lại để lâu như vậy? Đầu óc tôi bắt đầu hoa lên. Tôi không thể tin những gì tôi đang nghe.
QC: ca mổ thành công, nhưng có một trục trặc nhỏ sau đó, phải chờ 8 tháng tiếp để làm một cuộc phẫu thuật nhỏ khác
Tôi: sao trong 8 tháng đó N không liên lạc với anh?
QC: vì chị ấy muốn thử thách anh
Tôi: sau đó thì sao?
QC: chị ấy muốn giành bất ngờ cho anh
Tôi: N đang ở đâu?
QC: chị ấy đang ngồi cạnh em…
Tim tôi như ngừng đập khi nghe điều QC vừa thổ lộ, và nó khẽ run lên trong xúc động và niềm hân hoan vô bờ bến. Sau đó là một hỗn độn cảm xúc không thể gọi tên. Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho cả điều này lẫn điều tồi tệ nhất, nhưng thật sự cảm giác bây giờ nó không giống với những gì tôi hình dung. Nó mãnh liệt hơn gấp nghìn lần. Và tôi… vỡ òa trong hạnh phúc…
Tôi nhìn thấy gương mặt của em hiện lên… gần lắm… Tôi có cảm giác chỉ cần đưa ngón tay đến là có thể chạm vào khuôn mặt yêu thương ấy. Là em, giấc mơ dịu ngọt của tôi, phải không…
Bần thần một lúc rất lâu, tôi lấy hết can đảm để lên tiếng…
Tôi: cho anh nói chuyện với N…
QC: chị ấy vẫn còn giận lắm khi biết anh tặng quà cho người khác
Tôi: anh xin lỗi…
QC: hôm em gọi cho anh, em bật loa cho chị ấy nghe
Tôi: làm ơn nói chị ấy cho anh gặp…
QC: bâ giờ thì chưa, nhưng em sẽ cố. Có gì em nhắn. Em phải đi
Tôi:…
QC is offline
Là tôi đang mơ đấy sao????? Sao tôi vui thế này. HN của tôi, người ta của tôi vẫn còn sống. Tôi nhảy chân sáo quanh nhà đến mức mẹ tôi phải quát lên “con bị thần kinh hả?”. “Vânggggggggggggg”, tôi đáp, chạy đến và xoay bà mấy vòng trên không trung. Mẹ không biết chuyện gì vừa xảy ra với tôi, bởi vì chưa bao giờ tôi biểu lộ cảm xúc một cách mãnh liệt như vậy.
Bản chất của tình yêu là hy vọng. Và giờ đây tôi đã được đáp đền. Là HN của tôi chứ không ai khác là người vẫn giữ thói quen đọc tin nhắn tôi để lại. Tôi hạnh phúc phát điên khi tưởng tượng ra điều đó. Tại sao tôi không nghĩ đến điều này sớm hơn!?
Tôi đã để lại rất nhiều tin nhắn vào tài khoản của em sau khi nói chuyện với QC. Tôi mong em đọc được chúng hơn bao giờ hết. Thật sự, lúc đó tình cảm tôi dành cho Hoài Anh đã bị thổi bay sạch sẽ, không một dấu vết. Thay vào đó là hình ảnh và cảm xúc mà tôi đã và vẫn đang giữ ở một góc trái tim mình. Chúng len lỏi mang theo niềm hân hoan đến từng ngóc ngách của tâm hồn. Những cảm xúc trỗi dậy, mãnh liệt hơn bao giờ hết. Có thể em sẽ chẳng bao giờ biết điều đó, vì em vẫn đang bận nghĩ đến tội lỗi mà tôi vừa gây ra. Nhưng tình cảm tôi dành cho em bây giờ là thật lòng và hoàn toàn tự nhiên… Nếu vì rung động nhất thời dành cho Hoài Anh khiến tôi lạc mất em, thì chắc cả đời này tôi sẽ giận mình và mang theo nỗi ân hận này mất…
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại. Tại sao em lại thử thách tình cảm của tôi như vậy? Tại sao phải chờ quá lâu để biết tình cảm của tôi có thật lòng hay không? Tại sao em không chịu liên lạc với tôi, chỉ cần sớm hơn một chút? Hàng ngàn câu hỏi tại sao tôi đặt ra mong mỏi câu trả lời thỏa đáng nhất. Có quá nhiều rối rắm, khúc mắc tôi cần em tỏ cho tôi vào lúc này. Liệu em có hiểu lòng tôi không, HN?
Em vẫn không chịu trả lời cho dù đã đọc tất cả những tin nhắn tôi đã gửi. Đang rối ren với những dòng suy nghĩ thì có một nick lạ nhảy vào.
QC: anh M
Tôi: ai vậy?
QC: là em đây, QC [QC dùng nick của cô ấy">
Tôi: chị N đâu em? Anh nhắn tin mà chẳng thấy chị ấy trả lời
QC: chị ấy đọc tin nhắn của anh rồi
Tôi: sao chị ấy không trả lời?
QC: chị ấy vẫn còn giận anh
Tôi:…
QC: anh biết không? Tụi em và ba mẹ chị N đang ở VN
QC: đây là lời hứa của bác em khi chị N hoàn toàn bình phục
QC: anh không biết chị ấy đã vui mừng như thế nào khi nghĩ đến chuyện sẽ gặp được anh đâu
QC: em chưa bao giờ thấy chị em cười nhiều và vui như vậy
QC: chị em muốn tạo bất ngờ cho anh
QC: khi tất cả mọi thứ được chuẩn bị thì chị N đã thất vọng tột cùng khi nghe tin anh tặng quà cho người khác…
QC: tại sao vậy anh?
QC: tại sao lại là ngày Valentine?
QC: tại sao lại đúng một tuần trước khi chị em bay về để gặp anh?
QC: tại sao chỉ cần cố gắng một chút nữa thôi mà anh cũng không làm được?
Từng lời nói của QC như từng vết dao sắc lẹm cứa vào trái tim đang thổn thức của tôi…
Tôi: anh có lỗi với chị em…
QC: anh xin lỗi bây giờ thì được gì
QC: anh đưa chị ấy lên thiên đường, nhưng cũng chính anh kéo chị em xuống mặt đất...