↓↓ Truyện Cô Giáo! Em Sẽ Mãi Ở Trong Tim Anh! Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Buổi chào cờ bắt đầu, trường tôi mỗi tuần một lớp phải làm chào cờ và có tiết mục văn nghệ, tôi thích nhất phần này. Hôm nay là buổi chào cờ đầu tiên của năm học và do lớp 12A làm, sau màn tham luận là tiết mục hát của một chị gái nhìn như…nở, đau lòng. Tiếng hát cất lên…
- “Oầy, hát hay vãi.”
Tôi thầm nghĩ, bài gì về mẹ mà tôi không biết tên, cũng là lần đầu nghe. Đang say sưa nghe tôi bất giác quay mặt sang trái. Là cô. Cô đứng cạnh một cô khác và đang nói chuyện gì đó, hình như đang khen chị kia hát hay, tôi đoán vậy. Rồi cô cười…Tim tôi như rớt ra khỏi lồng ngực. Ôi đôi môi, hàm răng trắng, nước da hồng hào. Tôi lại say sưa ngắm nhìn cô. Và một lần nữa cô lại quay về phía tôi, tôi giật mình đỏ mặt quay đi nhưng một lúc sau lại quay lại nhìn cô. Nhưng cô đã đi đâu mất rồi, chỉ còn một mình cô kia. Tôi tiếc hùi hụi xịu mặt quay lên xem chào cờ. Lúc đầu xem chào cờ hào hứng bao nhiêu thì lúc hết lại nhạt nhẽo bấy nhiêu. Tôi không hiểu mình đang bị cái gì nữa. Tôi lang thang quanh hành lang thì có người vỗ vai tôi, tôi quay lại thì ra là Linh.
- Sao thế? Đang suy nghĩ gì mà ngẩn ngơ thế?
- À không, mình đang nghĩ linh tinh thôi, cậu đi đâu đấy?
- Xuống căn-tin, đi hông?
Nhắc đến căn-tin lại nhớ đến cô, đúng rồi, biết đâu xuống đó lại được gặp cô, tôi đồng ý liền.
- Ok, đi thôi.
Tôi và Linh vừa đi vừa nói chuyện vẩn vơ. Xuống đến nơi tôi ngó quanh nhìn cô, căn tin cũng rộng, cỡ hai lớp học, mà buổi sáng nên cũng đông học sinh. Nhưng lại thêm một lần thất vọng đến với tôi, chẳng thấy cô đâu.
- Sao vậy? Cậu đang tìm ai à?
- À không…Mà cậu ăn gì không hôm nay mình đãi?
- Tớ ăn sáng rồi, cậu cho tớ chai Pepsi đi.
- Ok!
Tôi quay sang nói với cô căn-tin.
- Cô cho em hai chai Pepsi với hai gói bim bim.
- Của em đây, hai hai nghìn.
Tính tiền xong tôi tiến lại chỗ Linh.
- Nè.
- Oh! Thanks nha, lần sau tớ sẽ đãi cậu.
- Ừ.
Sau này, tôi hiểu Linh là người rất sòng phẳng trong mọi vấn đề, ai yêu nàng chắc sướng lắm đây. Chúng tôi lại vừa đi lên lớp vừa nói chuyện.
Tùng!!! Tùng!!!
Tiếng trống cất nên báo hiệu hết giờ ra chơi. Tôi ngồi vào lớp và để sẵn sách vở lên bàn. Tiết thứ hai đầu tiên của năm học là tiết toán, nhưng sao tôi không có cảm giác muốn học gì cả, có cảm giác thất vọng xen chút buồn chán xen lẫn trong tôi. Tôi gục mặt xuống bàn…Bỗng lớp tôi “Ồ” lên một tiếng, Linh gọi tôi.
- Này, đứng dậy đi, cô giáo vào rồi.
Tôi uể oải đứng dậy. Và một điều bất ngờ đã đến, nó khiến tôi bừng tỉnh “đó là cô”. Người đang đứng trên bục giảng là cô, tôi dụi mắt, không sai vào đâu được. Trông cô thật đẹp, cô mặc áo sơ mi, quần jean và đi đôi giầy búp bê, tóc cô búi cao, dáng cô chuẩn thật.
- “Cô xinh dữ”
Tôi thầm nghĩ, lớp tôi nổi nên những lời thì thầm bàn tán.
- Cô xinh nhỉ!
Linh nói với tôi, tôi vừa nhìn cô vừa đáp.
- Ừ…
Linh huých tay tôi.
- Mê cô rồi à?
Mặt Linh hiện nên nét gian tà khi nhìn tôi. Trúng tim đen tôi cười trừ trối bỏ.
- Đâu có.
- Hehe.
- Cười cái gì? Ngồi xuống, cô cho ngồi rồi.
Tôi kéo Linh ngồi xuống. Cô cất tiếng chào lớp tôi. Ôi tiếng nói…Ai yêu sẽ biết ngay.
- Chào các em, cô được phân công dạy bộ môn toán lớp ta, cô cũng là giáo viên mới của trường. Cô tên là Lê Thị Lan, các em có thể gọi cô là Lê Lan, cô rất vui được làm quen với lớp ta.
Lớp tôi lại bắt đầu nhốn nháo, cô lại cất tiếng.
- Vì là giáo viên mới nên kinh nghiệm dạy học cô cũng chưa có nhiều, cô mong các em có thể giúp cô để việc giảng dạy tốt hơn cho cô và cũng như các em học dễ hiểu hơn. Thôi chúng ta bắt đầu học nhé.
Cô bắt đầu viết tên bài giảng, giáo viên mới ra trường có khác, chữ xấu quá, sao nét chữ khác hoàn toàn với con người vậy nhỉ? Hic, tôi hơi thất vọng.
- Cô ơi sao chữ cô xấu thế?
Một đứa cuối lớp nên tiếng, giọng nam.
- À cô xin lỗi, cô sẽ cố gắng viết dễ đọc hơn, mà người ta nói chữ xấu là dấu hiện của thiên tài mà em!
Cả lớp tôi cười ầm lên, cô cũng vậy. Cô cười, hai má cô ửng hồng, khiến bao trái tim như của tôi rớt ra khỏi lồng ngực. Lên cấp ba tôi đã hứa với bản thân sẽ cố gắng học nên tôi khá chăm chú nghe giảng, cũng nhờ một phần có cô giáo như cô giáo Thảo giảng bài thì ai chả thích chả chăm chú học, hehe, đùa thôi. Cô giảng thỉnh thoảng có hơi vấp nhưng tôi vẫn cố gắng nghe và cũng có hiểu, đôi lúc tôi cũng mạnh dạn dơ tay phát biểu. Nhưng lúc đó tôi lại không hề biết rằng mỗi lần tôi cúi xuống viết bài là cô lại liếc nhìn tôi, và cả sau này cũng vậy.
Không biết có phải do cô không mà ngày hôm đó tôi học khá hào hứng, từ đầu tiết đến cuối tiết cũng thế…
…
Tùng!!! Tùng!!!
Tiếng trống trường vang nên báo hiệu đã đến giờ ra về cất lên, chúng tôi nháo nhác cất sách vở và ra về.
- Về nha!! Bye bye!!!
Linh chào tôi.
- Ừ, về nha, bye!
Tôi lại đạp xe về nhà, lại ngắm gái, nghĩ ngẩn ngơ. Về nhà ăn cơm xong ngủ trưa, chiều lại đi chơi game đến 3h lại đi chơi thể thao. Tối về tắm rửa, ăn cơm, học bài, lên giường nằm nghĩ về cô và mọi thứ rồi lại ngủ lúc nào không hay. Thế là kết thúc một ngày mới.
Chap 3.
Sáng hôm sau cũng lại như sáng của mọi hôm: dậy, đánh răng rửa mặt, ăn sáng, đi học. Hôm nay không có tiết của cô, hơi chán.
- Hi, chào buổi sáng.
Lại là chiếc răng khểnh đó, không lẫn vào đâu được.
- Chào buổi sáng.
- Xuống căn-tin ha! Hôm nay tớ đãi cậu.
- Ok.
Đúng lúc đó có tiếng trống vào lớp, tôi nói với Linh.
- Vào lớp rồi.
- Thôi tí ra chơi đi sau vậy.
- Ừ.
Mặt Linh có vẻ hơi khó chịu, suốt cả tiết một cũng vậy, nhưng tôi lại không để ý lắm. Tiết này là tiết văn, tôi cố gắng căng mắt ra nhìn lên bảng, không hiểu do cô giáo giảng chán hay do tôi buồn ngủ mà mắt cứ díp vào.
- Cậu hiểu gì không?
- Đôi chút.
…
Cuối cùng tiếng trống ra chơi cũng vang lên, tôi uể oải đứng dậy, Linh vỗ vai tôi.
- Xuống căn-tin đi.
- Ừ.
Chúng tôi lại dắt nhau xuống căn-tin, mới quen mà đã như thân lắm rồi, chắc mọi người trong lớp dễ tưởng chúng tôi là tình nhân lắm. Xuống đến căn-tin tôi thấy cô Lan ở quầy hàng mà lần đầu tôi nhìn thấy cô, tôi liền kéo Linh đến chỗ cô.
- Cô dạy toán lớp mình kìa, qua đó đi.
- Ừh!
Đến chỗ cô chúng tôi đồng thanh chào cô.
- Em chào cô!
- Chào các em!
Linh nhanh nhảu.
- Cô không nhớ tụi em sao?
Cô nhìn chúng tôi suy nghĩ.
- À, các em học lớp 10E đúng không?
- Vâng.
- Cô xin lỗi, tại cô quên mất.
- Không sao đâu cô.
Tôi đáp, cô nhìn tôi cười, tôi cũng nhìn cô và cười. Tôi đang nhìn cô tình tứ thì Linh nói chen vào làm tôi cụt hứng.
- Bộ cậu không định mua gì để cho người khác còn mua mà cứ đứng nói chuyện hoài à?
Tôi chưng hửng.
- Cô cho em một chai Pepsi với.
- Có lạnh không em?
- Có.
- Của em đây.
Tôi cầm lấy chai Pepsi rồi quay sang Linh.
- Ok, cậu mua gì mua đi.
- Cô cho em mua hộp xôi với chai Pepsi với ạ, lạnh nha cô.
- Của em đây.
- Vâng, của em và Hiếu hết bao nhiêu vậy cô?
- Của hai em hết hai hai nghìn.
Xong xuôi chúng tôi chào cô và đi ra ghế đá đối diện với sân bóng nói chuyện.
- Giờ mới ăn sáng à?
- Ừ, sáng nay mình đi vội quá chưa kịp ăn.
- Thảm nào trong lớp cứ thấy mặt cậu cau có, đúng là sắp chết đói có khác.
Tôi chọc Linh.
- Hừ, kệ tui, còn hơn ngồi trong lớp mà gật gà gật gù như con gà rù.
- Hờ hờ…
- Mà nhà cậu ở đâu vậy?
- 33 Lê Thanh Nghị, hỏi chi? Định đến hỏi cưới tớ à?
- Xì!!!
- Còn nhà cậu?
- 105 đường Thanh Niên, định nhờ cậu làm ôsin đưa đón tớ đi học, hehe.
- Mơ đi cưng, kiếm người khác đi....