↓↓ Truyện Vợ Ơi Là Vợ - Hồng Linh Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Lạc Thiên cười duyên, đung đưa chiếc chìa khóa trên tay, có nó anh không cần quan ngại con Cáo xổng chuồng đi mất.
- Khùng! – Khả Vy ngăn cách thế giới bên ngoài bởi lớp cửa cồng kềnh, chẳng biết anh ta nghĩ gì mà cho rằng cô la cà.
Chương 8: Con ơi là con!
Toàn thể nhân viên chi nhánh IA vào vị trí, dàn thành hai bên cúi người trước vị giám đốc, Lạc Thiên cao ngạo sải bước đi, thi thoảng nhếch khóe môi. Trước mặt chủ tịch Trương và phu nhân, nghi lễ bàn giao công việc được triển khai, Lạc Thiên nhận lấy tập tài liệu từ tay ông Trương một cách kính cẩn dù anh biết ngoài cái mác Chủ tịch ra, ông không bì được với ngay cả chức vị của con gái.
Vốn đã thoải mái giao tiếp cùng cấp dưới, Lạc Thiên vừa vào văn phòng riêng đã nhận được sự chào đón nhiệt liệt, hào hứng của mọi người. Tập thể hoạt động dưới sự dẫn dắt và chỉ đạo của anh đã đang triển khai chiếc lược bản Demo cho sản phẩm mới, anh hoàn toàn có thể an tâm vì sự vắng mặt của mình trong suốt ngày qua.
- Giám đốc, chị dâu của chúng tôi không tới công ty à? – một anh phụ trách mảng thiết kế logo khơi mào câu chuyện. Căn bản anh bị các quý cô đồng nghiệp bức ép nặng nề buộc phải nói.
- Chà chà. Mới kết hôn mà anh ra dáng quá, phong độ hơn, đĩnh đạc hơn và có vẻ…phúc hậu ra nhiều đấy! Chị dâu biết chiều chồng ghê!!! – Cấp phó vào hùa cùng, vỗ vai Lạc Thiên. Phúc hậu đồng nghĩa với việc tăng cân.
- Cậu có chủ rồi nên mấy bà trẻ kia tiếc lắm, giờ đâm ra tăm tia Trần Hùng bên phòng quy hoạch! Không biết bao giờ tôi mới có bồ để nắm tay đây!
Anh chàng đứng tuổi nhất ở đây cũng vẫn chưa vượt qua đầu hai, ngán ngẩm thở dài, than vãn với giám đốc. Lạc Thiên cười xuề xòa, đàn ông trẻ tuổi chỉ cần có bạn gái, đâu thích bó buộc cuộc sống, anh cũng lấy làm lạ vì cái tính bốc đồng của mình. Kể mà khi ấy gạt đi việc chứng tỏ mình hạnh phúc hơn người ta, anh đã chẳng thiết tới con Cáo, nhưng đổi lại từ ngày ra ở riêng, anh không còn bị gò bó và chăm sóc tỉ mỉ nữa, trái lại anh bị “bỏ rơi” trước cuộc sống sinh tồn với cô ta. Nấu ăn không ngon, thái độ không tích cực, không biết đánh giá sức hấp dẫn của người khác, kém nhu mì, vụng về, lười nhác, ngoài ra còn không trung thực ngay cả trong đêm đầu tiên, vân vân và vân vân…
Đứng nói chuyện tào lao một hồi, Lạc Thiên luôn tìm cách thoái thác những câu hỏi mang tính sờ lần sờ mò, đi vào chuyện đời tư.
Lạc Nhã làm việc ở tầng trên không thể quên ghé qua nói đôi lời tới ông anh, cô duyên dáng nâng gót ngọc qua hành lang khiến các con mắt rời tròng. Cô vào văn phòng mà không gõ cửa.
- Anh Thiên, từ hồi nào mới được gặp anh nhé!!! Chúc mừng anh quay trở lại!
- Có gì đâu, em cứ như anh đã đi lâu lắm rồi!
Lạc Thiên đã quen với việc ra vào tự do của cô, anh thu chân và ngồi nghiêm túc hơn, cũng cần ra dáng đàn ông có vợ.
- Thì không đúng sao, anh ru rú ở nhà hoài, tình hình phải có một buổi ra mắt chị dâu trước công ty anh ạ! Còn nữa, cuối tuần này đại gia đình chính thức sát nhập cháu dâu đấy nhé!
- Huh?
- Chị dâu chưa nói với anh sao, hôm qua mẹ bảo chị ấy đến nhà chuẩn bị trước cho buổi ra mắt toàn thể. – Lạc Nhã cầm quyển tạp chí cũ mèm trên giá lật đọc, thi thoảng liếc nhìn anh mình với đôi mắt tinh ranh.
Lạc Thiên đã trách lầm, thì ra chiều hôm qua con Cáo mệt mỏi là vì chuyện này, thế mà anh lại nghĩ cô ta đi giao du với tên Gia Minh đáng ghét. Cô ta hẳn phải học thuộc nhiều nội quy, phép tắc lắm, ấy thế lại không nói với anh nửa lời. Sáng nay ngoan ngoãn như vầy, e rằng quản gia lại giao huấn nặng nề, ngốc thế không biết, tưởng chịu đựng là hay ho à.
- Ấy, anh mà cũng ăn kẹo? – Lạc Nhã thấy trên bàn làm việc có mấy chiếc kẹo, cô cố tình ra hiệu cho anh biết mình che miệng tủm tỉm.
- À, của Khả Vy, anh ăn thử thôi! Nếu thích thì lấy mà ăn! – chẳng lẽ trong mắt phụ nữ, đàn ông ăn kẹo là chuyện lạ.
- Ây da, chính là em cho chị ấy, kẹo này ngon và rất đặc biệt, rất đặc biệt đấy anh ạ!
- Đặc biệt gì? – Lạc Thiên hướng mắt lên dò xét, cô em này đang nghĩ linh tinh đây mà.
- Nó làm từ me!
- Thì sao? – Anh tỏ ra không theo kịp chủ đề cuộc nói chuyện.
- Me thì chua chứ sao!
- Thì chua?
- Ha ha, thôi em không nói nữa, em về làm việc đây. Cái này rồi từ từ anh hiểu.
- Lạc Nhã, em đừng suy diễn, anh cũng thích ăn đồ chua đấy thôi! Mọi người cũng đều thích vắt chanh vào phở! Hừ!!!
Lạc Nhã đã bước ra khỏi mà giọng thanh minh vẫn còn tiếp tục. Cô dùng đôi mắt đáp lời những dấu hỏi chấm hiện ra trước đám nhân viên, họ không hiểu được ý nghĩa câu nói không đầu đuôi vọng tới, nhưng anh trai cô mà không đoán ra thì chẳng phải mang tên Lạc Thiên.
Khi còn một mình trong phòng, anh vùi đầu chúc xuống, buông lỏng cà vạt, toan định tháo ra nhưng cách đây chừng một tiếng, chính con Cáo đã gắng mình đan vào trước sự khiêu khích của anh. Cô ta ngay cả có mấy bước đơn giản cũng chẳng biết, suýt thì thắt thành cổ chó nên giữ thành quả cho cô ta đỡ phiền.
Công việc sau khi bàn giao lại, Lạc Thiên xem xét các điều khoản trong bản hợp đồng với nhà họ Vũ, thư kí đã cẩn thận tra cứu trước rồi nên anh kí một vài chữ là được.
Điện thoại hiện lên hàng chữ “Cao gia”, không phải cuộc gọi đến mà là tin nhắn mới.
- Tại sao cô lại muốn…cam? – Đọc tin nhắn của vợ, anh chủ động gọi lại cho rõ ràng. Anh không nói động từ chính trong câu, Khả Vy nhắn khi nào anh về mua cho cô, còn cô thì muốn ăn chúng.
- Vì…cửa khóa, tôi không ra ngoài được!
- Tại sao cứ phải là cam?
- Vì tôi…bị nóng!
- Tại sao lại bị nóng? – Lạc Thiên cho rằng Khả Vi vòng vo, biết thế này anh đã không khóa cổng để cô ta ra ngoài. Sự việc có dấu hiệu bất thường và nằm ngoài dự đoán của anh.
- Tôi biết làm sao được! Anh không thích mua thì thôi! – Tút tút tút!
Lạc Thiên chưa kịp nói gì tín hiệu đã ngắt, dẫu cho cách nói của anh không lịch sự nhưng chất lượng giọng điệu bên đầu dây kia luôn xác định đầy đủ thành phần câu dù có phần ấp úng và tóm gọn, anh không biết nên hiểu từ «nóng» theo cách nào nữa.
***
- Đồ chết trôi! – Khả Vy chạm phím tắt, cô không nói về Lạc Thiên mà ám chỉ Triệu Đông Kỳ. – Tại sao cái gì anh ta cũng nghĩ ra được cơ chứ! – ngoài việc thở dài cô chẳng làm được gì hơn. Cô nhìn xuống thân mình, vỗ mạnh không thương tiếc. Nếu như xung quanh có một ekip làm việc với chiếc máy quay chuyên dụng thì cô đã không đến nỗi ngượng ngùng trước Lạc Thiên, bởi cô còn cảm nhận được mình đang trải nghiệm một thời tuổi trẻ của nhân vật chuyển thể từ ngòi bút, đằng này, đây chính là cuộc đời cô, tuổi thanh xuân gắn liền với khoảng thời gian trong căn nhà này, cùng người chồng mười một tháng.
- Bing Boong!
Thì ra là quản gia Tôn, ông cùng một vài người vận chuyển đem đồ tới.
- Chào bác! Anh Thiên đi làm rồi ạ! – Khả Vy lễ phép cúi đầu, cô thấy một bản gỗ to lớn được hai người theo sau nâng đỡ.
- Ừ, tôi đến để mang ảnh cưới tới, không cần thiết cậu chủ phải ở nhà! – ông lấy một chiếc khăn lau mồ hôi mặt.
- Dạ nhưng…- Khả Vy không biết nói thế nào, chìa khóa cô đâu được nắm giữ. Tình thế của cô như nàng thảo dân bị nhốt trong tòa lâu đài hiện đại.
- …
- Anh Thiên sợ cháu ở nhà một mình có kẻ lạ đột nhập hay lừa gạt, anh ấy đề phòng bằng cách khóa chặt cửa ạ! Cháu từ chối giữ chìa khóa đợi anh ấy về, hì hì…! – Khả Vy còn biết nói gì hơn thay vì nói thẳng nói thật.
- Tức là tôi không thể vào được? – Quản gia Tôn sinh nghi, cậu chủ Lạc Thiên mà nghĩ được như thế với con nhỏ này quả thật lạ. Trừ phi cô ta không muốn cho ông xem sự bừa bộn lung tung trong nhà hoặc cậu chủ quan ngại cô ta khuân đồ đi bán, đương nhiên giả thiết thứ hai ông chỉ nghĩ cho vui chứ biết thừa Khả Vy không đủ gan....