Old school Swatch Watches
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Vợ Ơi Là Vợ - Hồng Linh Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Dứt khoát kéo Nhược Lam về bên mình, anh như con sư tử đực đòi lại tài sản của mình, bất chấp tất cả. Triệu Đông Kỳ giữ lấy tay trái cô, anh có chứng kiến riêng của mình.
- Bỏ ra! – Lạc Thiên gầm lên, hành động đó thu hút sự chú ý của không ít người.
Nhược Lam cảm nhận được đôi tay buốt lạnh của Lạc Thiên, tay anh không ngừng ra mồ hôi, siết chặt đôi tay cô, giống như lời hứa sẽ bảo vệ cô suốt đời. Cô do dự, Triệu Đông Kỳ có mặt ở đây, chí ít Lạc Thiên cũng cần phải tôn trọng anh ta chứ.
- Nhược Lam, em theo Lạc Thiên đi! – Lạc Trung từ đâu đi tới, anh đứng về phía Lạc Thiên – Cậu buông tay để hai người đó giải quyết việc riêng được chứ?! – Anh lịch sự nhìn Triệu Đông Kỳ, anh coi cô như cô em gái bé bỏng còn cậu em trai, anh quá hiểu Lạc
Thiên cần và muốn gì.
Hít một hơi dài, cuối cùng cũng phải để người trong cuộc biết sự thật, Nhược Lam theo Lạc Thiên đi.
Khả Vy nhìn theo bóng họ khuất xa, một vài ánh mắt xỉa xói về phía cô đứng, cô giống như gì nhỉ, một con ngốc bị bỡn cợt, hay
một bù nhìn làm ngơ trước hành động của chồng chưa cưới với người phụ nữ khác. Anh thật ích kỉ khi không hề nghĩ đến bộ mặt của cô. Những công sức vất vả cô từng học : trong khi giao tiếp với bạn anh phải bồi thêm từ vựng tiếng anh vào, khi rót trà cho bọn họ cần làm những điều gì…cô đều học kĩ rồi, thế mà có ai cho cô được thể hiện đâu. Thật là phí phạm hay chính là một sự thiếu tôn trọng.
- Tiểu thư, một quý ông muốn tôi chuyển ly cocktail này tới cô. Ngài ấy bảo cô rằng bầu trời đêm nay rất đẹp, cô hãy ra ban công ngước lên và ước nguyện, có thể sao băng sẽ bay qua!
Khả Vy nhìn vào ly nước màu vàng đậm với lát chanh phảng phất hương thơm, ai có thể lãng mạn như thế được nhỉ? Liệu có nằm trong kịch bản của Triệu Đông Kỳ không, chẳng lẽ lại thay Lạc Thiên an ủi mình. Đón nhận ly nước, cô khẽ mỉm cười.
- Tôi có thể biết đó là ai không?
- Quý ngài ấy xưng danh là Vũ Gia Khánh!
Nói rồi anh phục vụ đi mất, để lại cho cô một cái tên lạ hoắc. Nhưng dù sao đứng ở trong khán phòng này lẻ loi quá, tìm một chốn yên tĩnh để bầu bạn với gió và trăng sẽ hay hơn. Nghĩ rồi cô tiến đến ban công, trầm ngâm nhìn ly nước.
Có một điều nhà họ Cao đã sơ suất là chưa để Khả Vy được thực tập với chất rượu. Ly cocktail này được pha hỗn tạp các loại nước. Rượu mạnh X.O kết hợp với nước cốt chanh đậm đặc, thêm vào đó là tương ớt cay hòa kĩ trong dung dịch, có thêm gia vị mặn mà của bột canh mà người tạo ra đã phải cất công đem từ nhà bếp ra theo yêu cầu. Khả Vy chưa thử dùng cocktail bao giờ, nghĩ nó giống như một thứ nước giải khát, mà đã là nước ngọt phải uống liền một hơi mới ngon.
Lạc Thiên dẫn Nhược Lam tới một căn phòng nghỉ của nhà Tuấn Kiệt, anh thường xuyên qua lại đây nên cũng có phòng riêng. Đóng chặt cửa anh mới bỏ đôi bàn tay cô ra.
- Em nói đi! Nói cho anh biết tại sao chúng ta lại thành ra thế này!???
Không còn là chất giọng trầm ấm ngày nào, tiếng nói có phần xa lạ như một cơn phong ba xuất phát từ tứ phía bóp nghẹt trái tim cô. Nước mắt, cô nghẹn lên trong tiếng nấc, muốn được ôm anh và tựa vào khuôn ngực kia khóc thỏa thích, nhưng không thể.
Anh đau đáu tìm kiếm ánh mắt cô, đôi tay ghì bờ vai mỏng manh, cô vẫn thế, vẫn là một hình bóng khắc sâu tận trong tâm hồn.
- Em nói đi! – Lạc Thiên đột nhiên thắt lại, anh sợ lời cô nói sẽ là không còn yêu anh, không không, anh tin rằng cô yêu anh nhiều lắm.
Đôi môi anh vội vàng quấn lấy cô, trước khi nói ra bất cứ điều gì xin hãy cảm nhận ngọn lửa tình yêu của anh, có biết anh mong nhớ cô đến phát điên, yêu cô tới cuồng say và sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ tình yêu này.
Nhược Lam tìm mọi cách chống cự, anh càng tỏ ra hung bạo, áp sát hai tay cô nơi trái tim mình, buộc cô phải nghe tiếng trái tim gào thét, cần cô đem tới cho anh một liều thuốc giảm đau nỗi lòng. Chỉ cần cô thôi, trái tim này ngoài cô ra còn thứ gì khác nữa.
Hơi thở anh phả thẳng vào từng tế bào cô, mùi bia tôn lên một Lạc Thiên đầy nam tính, làn môi anh khóa chặt môi cô, vội vã liếm láp tận hưởng vị ngọt.
Cô chưa bao giờ chống cự nụ hôn của anh như lúc này, giằng xé với tình cảm và dòng máu chảy trong người. Làm ơn bỏ ra đi!
Anh trấn áp cô, hai tay đi vào mái tóc dài mượt mà, giữ đầu cô sát bên mình, anh mất kiểm soát rồi. Đẩy mạnh cô xuống giường, anh ngang ngược đè cả thân hình lên.
- Lạc Thiên, nghe em nói đã!
Ngay khi môi anh rời khỏi cô đã lập tức nói, nhưng anh lại tiếp tục tham lam ép đôi môi cô bằng hàm răng chắc khỏe, đầu lưỡi lia vào để tìm cảm giác quen thuộc. Tại sao Nhược Lam lại không chấp nhận anh? Vì anh sắp lấy vợ ư, hay vì anh chơi bời? Cô có biết tất cả tật xấu của anh là tại cô gây ra không? Tại cô đã bỏ mặc anh, tại vì cô không cho anh lí do đã biệt tích xuất ngoại…Những cô gái bên anh chỉ là sự đối phó thèm khát của anh giành cho cô.
Nhược Lam yếu mềm, trước người đàn ông mà cô yêu đây càng không thể chống cự, mặc cho đôi tay anh tự do lần mò, từ vành tai lướt xuống cằm, rồi trượt xuống.
Anh đang suy nghĩ, nếu như giữa mình và Nhược Lam xảy ra chuyện chăn gối, chắc chắn cuộc hôn nhân với cô gái nọ sẽ bị hủy, và anh có trách nhiệm che chở người con gái này suốt đời. Trong đầu anh chỉ thể tư duy được thế trong lúc này. Sự tiếp xúc da thịt sẽ thay cho lời giải thích của cô.
Nhược Lam càng muốn cự tuyệt thì đôi môi anh càng lấn tới, ngự trị không chỉ những lời cô muốn nói, cả bầu không khí này và cả tâm hồn nữa. Anh miên man lạc bước…
- Không được! – Cô dùng mọi sức lực cấu lên tấm lưng ghì sát thân thể mình, cấu rất mạnh như muốn cướp đi hai mảnh da thịt.
Lạc Thiên vì quá đau đành phải buông ra. Lúc này quai áo cô đã tuột ra, lộ một phần ngực căng tròn mịn màng.
- Chúng ta không thể!
Đến lúc này tay cô đã lấm thấm máu, môi của anh cũng mang một màu đỏ.
- Em quá tàn nhẫn!!!! – Lạc Thiên dự định hôn cô một lần nữa.
- Anh chỉ là anh trai!!!!!!!!
Khựng lại, Lạc Thiên bàng hoàng nhìn cô, đôi mắt ấy không hề dối, rất thật, anh đẩy người mình ra khỏi.
- Em…vừa nói gì? Em chỉ coi tôi là anh trai thôi sao?
- Không phải, vì…cha em…cha Trịnh vô sinh!
Lạc Thiên không tin nổi những gì vừa nghe, cô có một người cha thôi mà, sao lại còn phải phân biệt cha Trịnh với ai, lẽ nào…Anh không thể biết được mùi vị của giọt nước trên khóe lệ kia.
- Em…và anh…Em xin lỗi!
Cô đâu có lỗi, anh cũng làm gì có lỗi, chẳng ai trong hai họ có lỗi cả, có trách thì nên than với số phận trớ trêu, độc ác quay vòng mối quan hệ của hai người.
- Thế tức là…chúng ta không thể yêu nhau? – giọng anh đều đều không còn đủ sắc khí nữa.
- Em vẫn mãi yêu anh…tình cảm của một cô em gái! – Nhược Lam cắn môi.
Lạc Thiên lững thững bỏ ra ngoài, dấu chấm hết dừng lại ở đây.
***
Vũ Gia Khánh đang xử lí hai phần ba điếu xì gà còn lại, chiếc nhẫn cái trên tay ánh lên một thứ màu sáng lấp lánh, tâm trạng vô cùng thoải mái. Anh vừa mới từ chối tình cảm một tiểu thư cao giá, đấy chính là một phần trong sở thích khác người của anh. Tán người ta sắp đổ rồi lại trở mặt coi như không quen biết. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô nàng khi bị khướ từ thật khôi hài, anh thong dong quanh quẩn bên hồ nước. Tầng trên ồn ào quá, hôm nay anh có vấn đề về hệ tiêu hóa nên không thích đánh chén, đành an cư. Mỏi chân, anh ngồi xuống một chiếc ghế lơ đãng ngắm ánh trăng dưới làn nước trong trẻo mát lành.
- Phì!!!!!!!!!!!
Có một tiếng động từ trên cao, anh bất giác ngước mắt lên. Đâu có dấu hiệu nào cho thấy thời tiết chuyển biến theo chiều hướng xấu, thế mà lại có mưa. Một làn mưa phùn rơi xuống khéo léo thế nào mà một mình anh lĩnh trọn....
« Trước1...1920212223...98Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ