↓↓ Truyện Yêu Hay Thương Hại, Thất Bại Hay Chơi Dại?
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Bà…bà…làm gì…thế?- Hắn lắp bắp hỏi.
Cô nàng nhìn hắn rồi lắc lắc cái đầu ra chiều thương hại:
- Nhìn cái mặt là biết thất tình rồi, mới sáng sớm mà cái mặt đã thế kia à? Làm tui mất cả hứng. Hứ.
- Chuyện của tôi liên quan gì tới bà mà bà ý kiến với chả ý cò.
Giờ hắn mới nhìn kĩ hóa ra người ấy là chị tiếp viên xe bus hồi nãy mà hắn đưa tiền vé xe. Chị chỉ cao bằng Oanh, tóc cắt hình chiếc lá xõa ra. Khuôn mặt khá là xinh gái với chiếc mũi khá cao. Mỗi tội đôi mắt là hơi buồn buồn. Hắn chả biết đôi mắt ấy buồn bẩm sinh hay là do…buồn ngủ nữa nhưng nói thật. Nhìn chị cứ tếu tếu sao đó. Hắn cũng chả biết chị nhiêu tuổi nhưng nhìn qua nhìn lại hắn đoán chị cũng chỉ tầm 21 22 tuổi.
- Tui thích thế á. Không muốn tui xen vào chuyện của mấy người thì làm ơn bỏ cái bộ mặt đưa đám ấy đi. Nhìn lên trời kìa. Có thấy trời trong xanh, nắng long lanh và đời tươi xanh hay không mà đưa cái bộ mặt ấy lên xe của tui.- Chị vừa nói vừa chỉ lên trời theo cửa kiếng xe bus.
Hắn phải bật cười với cách nói chuyện khôi hài và đầy thú vị của chị. Thấy thoải mái sao sao khi nói chuyện với chị. Hắn cũng tự nhiên hơn mà quên đi nỗi buồn đang bám theo dai dẳng mà chính hắn cũng chả ngờ hắn bị chị cuốn theo lúc nào chả biết.
- Bà cũng rảnh giữ hen. Không lo bán vé đi mà lo chuyện bao đồng cho người khác không à.
- Nhìn coi, sáng sớm có ma nào đi xe bus đâu. Chị đây chỉ bận bắt đầu từ tuyến sau thui, he he.
- Ừa thế bà nhiêu tuổi rồi? Sao nghe cái giọng như em bé thế?
Hắn phải thừa nhận giọng nói của chị rất dễ thương. Con gái miền Nam ít người nói được giọng như chị, nhiều lúc âm vực cao ngút, nhưng có lúc xuống thấp cực kì nhẹ nhàng. Mà cũng cực kỳ dễ nghe.
- Tui đố ông đoán được tuổi tui đấy.- Chị mỉm cười ranh mãnh.
- Ummm. Để xem… cái mặt này cũng phải…30 chứ chẳng ít.- Hắn nói xong rồi phì cười.
- A a a. Tui giết ông. Nhìn mặt tui thế này mà dám nói 30 hả?- Chị tức giận dí dí nắm đấm vào mặt hắn.
Đúng là con gái. Sợ gì chả sợ, sợ nhất người khác chê mình già hay xấu. Hắn cứ tủm tỉm cười nhìn chị tức giận thích thú.
- Đợi đấy, tui đi bán vé cho khách xong quay lại. Ông mà không đoán cho đàng hoàng nữa thì đừng trách tui.- Chị nói xong thì đi lên trước xé vé cho mấy hành khách mới lên. Hắn cứ giữ nụ cười mỉm ấy. Vì hôm nay âu cũng là một điều kì lạ. Bình thường các chị tiếp viên xe bus rất ít khi trò chuyện cùng hành khách. Thậm chí là còn cáu gắt với khách. Chỉ có chị là ngoại lệ, hắn hôm nay gặp được chị, chắc cũng là duyên số.
- Vẫn còn giữ cái nụ cười giả tạo ấy à? Đã đoán ra tuổi của chị chưa?- Hắn bị chị làm cho giật mình.
- Umm, nãy giỡn thui, chứ nhìn mặt bà 22 là hết giá. Không trả giá thêm nhé.
- Ha ha ha. Ai cũng nói vậy hết á. Công nhận tui giữ sắc tốt thật á.- Chị cười rất tự nhiên.
- Ớ. Thế hóa ra bà 30 thật à?- Hắn ngớ người.
- 30 cái đầu ông á, tui đây mới có 26 tuổi. Nhìn mặt này sao nói 30? Đúng là có mắt không tròng. Nhìn người đẹp mà không thấy Thái Sơn. Hứ.
- @@!.
“Nhìn người đẹp mà không thấy Thái Sơn”. Câu này hắn mới nghe. Chắc là độc quyền của chị làm hắn cứng hết cả đầu lưỡi chả biết nói gì.
- Thế còn ông nhiêu tuổi?- Chị chuyển sang chất vấn hắn.
- Theo bà thì tui bao nhiêu?- Hắn dùng lại y chiêu cũ của chị.
- Ông ấy à? Nhìn cái mặt non choẹt. Khôngnhờ cái ánh mắt kia thì chắc tui chỉ nghĩ ông 16 thui.
- @@!
Thêm một lần nữa hắn được chị làm cho cứng họng. Chị chơi chiêu này độc quá. Ý nói hắn chỉ xứng đáng làm… cháu chị.
- Tào lao. Nghĩ sao tui 16? Người ta đã bước sang tuổi 19 đàng hoàng rùi nhé. Lêu.- Hắn lè lưỡi trêu chị.
- Ý, vậy ra ông ít hơn tui 7 tuổi nhé? Thế sao không gọi chị đi?
- Đây không thích. Nhìn cái mặt bà thế kia làm người yêu tui thì được chứ làm chị tui người ta cười cho thối mũi.
- Hứ, không gọi đây cũng hông thèm. Nhá…á…á- Chị kéo dài từ “nhá” làm hắn phì cười thêm lần nữa. Đúng là ở bên chị hắn chả còn thấy buồn, cứ phải cười rách mang tai mới chịu được. Chị trông thế mà hài hước còn hơn cả hắn.
Chợt chị nhìn ra ngoài cửa, lại nhìn lên bầu trời đang trong xanh kia mà thì thầm một câu làm hắn nhớ mãi:
- Tuyến xe số 7, quen người nhỏ hơn 7 tuổi, ngày hôm nay là ngày 7, cũng sắp 7 giờ rồi, thôi thì làm tròn lên 7. Ông là người thứ 7 lên xe. Ngồi đúng hàng ghế số 7. Chả biết là điềm lành hay xấu. Nhưng dù có lành hay xấu. Cũng phải coi như tui và ông thật có duyên. Nhỉ?- Chẳng nhìn hắn. Chị cứ nói như cho một mình chị nghe. Nhưng hắn nghe tất cả.
Và lời chị cũng thật ứng nghiệm. Cuộc đời hắn…luôn gắn với con số 7.
- Bà lảm nhảm cái gì đấy?- Hắn chọc chọc vào sau lưng chị.
- Đồ vô duyên, đồ lợi dụng…
- Ớ…@@!
- Ớ cái gì, nhằm lúc người ta không để ý dở trò sàm sỡ à? Hứ.
- Ớ, ai thèm. Nhìn mặt bà là nuốt cơm hết nổi rồi mà bảo tui thèm “dê” bà á? Mơ đi cưng.
- @@!- Lại bị chê xấu. Mặt chị đỏ gay. Tức tối đi thẳng lên trên chỗ bác tài xế ngồi mà không thèm ngoái lại hắn.
Biết mình quá đáng. Hắn định nói lời xin lỗi chị mà ngại chẳng dám đi lên. Tại trên xe cũng có mấy em sinh viên đang đi cùng tuyến xe với hắn. Hắn cũng đành chịu mà ngồi bó gối chờ… thời cơ.
Lát sau lại có khách lên ngồi sau hàng ghế hắn. Tất nhiên chị lại phải đi ngang qua hắn mà bán vé cho người ta. Hắn lợi dụng ngay thời cơ chị đang bán vé mà nài nỉ:
- Còn giận à? Xin lỗi mà. Nãy tui chọc tý thui mà. Con gái mà hay giận là mau già lắm đấy. hi hi.
- Ai thèm giận, tại cái mặt ông thấy ghét quá. Nhìn chả ưa được.
- Ớ. @@!
Thấy mặt hắn ngu ra trông thấy. Chị phì cười ngồi xuống bên cạnh hắn rồi vô tư bẹo má hắn.
- Cái mặt thấy ghét thiệt á. Nhìn mà chỉ muốn bẹo cho rớt cái má ra á.
- Á á, đau, chơi ác. Sệ má người ta rồi nè.- Hắn đẩy tay chị ra mà xuýt xoa má mình.
- Hi hi. Cho chừa. Lần sau mà nói chị xấu nữa là coi chừng chị à.- Chị lại giơ nắm đấm về phía hắn.
- Con gái gì mà bạo lực quá.- Hắn làu bàu.
- Tui chỉ bạo lực với mỗi ông thôi.
- Ớ, sao kì thế?!?
- Tại tui… thích thế. Làm gì tui.
Hắn đến chịu thua với chị. 26 tuổi đầu rồi mà như con nít. Tính khí thất thường,vui buồn lẫn lộn. Nhưng điều hắn thích nhất ở chị đó là chị chẳng bao giờ giận lâu khi bị hắn chọc. Hắn là người hay nói móc. Chị cũng nhiều lần bị hắn cho cứng cả họng chả nói được gì. Xong giận dỗi lại bỏ đi. Được một lát lại chạy xuống cười toe với hắn. Làm hắn mắc cười muốn chết. Ai mà yêu phải chị chắc sướng lắm. Cưới nhau về là cãi nhau suốt ngày xong lại làm hòa. Hòa rồi lại cãi xong lại cười xòa. Chỉ nghĩ đến thôi. Hắn lại cảm thấy buồn cười. Rồi…hắn nhớ tới em. Nãy giờ giỡn với chị, hắn quên cả em. Nhưng khi ngồi một mình. Hắn lại nghĩ đến em. Hắn chả biết hắn bị sao. Chả phải yêu, mà cũng chả phải thương hại.
Chỉ là nhớ…Vậy thôi!
…
Trời trong xanh, nắng lên cao
Lòng người thanh thản lao xao nhớ về.
Hình bóng thân thuộc gái quê
Vậy mà lột xác anh mê mất rồi.
Tâm hồn thoáng chốc bồi hồi
Nhớ về kỉ niệm…xa rồi…phải không?
…
Hắn xuống xe ở Ngã tư 3-2 và Thành Thái, trước khi xuống xe hắn còn nói nhỏ với chị khi chị đứng ở cửa mở cửa cho hắn.
- Tôi sẽ còn gặp lại bà.- Hắn nháy mắt cười với chị.
Chị chẳng nói gì, chỉ giơ ngón cái ra với hắn, nhìn y như bàn tay trong kí hiệu “LIKE” của facebook. Nhìn đến buồn cười, cũng may chị không chỉ ngược xuống.^^!. Hắn nhìn theo biển số xe chị rồi cũng cuốc bộ đến thẳng…bệnh viện 115. @@!
Lò dò mãi mới thấy cái bệnh viện 115, hắn chỉ chú tâm tìm cái bệnh viện đó xong…đi ngược lại tìm học viện quân y. @@!. Bước vào học viện mà giờ nghiễm nhiên trở thành trường hắn. Hắn nhìn là thấy thích nơi này liền. Chỉ có hai dãy lớp học cao 2 tầng. Còn lại thì rất mát mẻ. Được cái có một khoảng sân rộng trồng nhiều cây xanh nên giờ ra chơi hắn và tụi bạn hắn đều xuống đây mua nước ngọt uống mà tám chuyện hay học bài....