NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Kì này không biết có bị đem đến “pháp trường “để xử không nữa, ít nhất kì này bị nêu tên trước lớp làm gương điển hình cho những kẻ ham chơi không học hành gì cả, chán suốt cả buổi cũng chẳng muốn học tý nào nên úp mặt xuống nhưng hình như tôi có sự thu hút“vệ tinh “hay sao ấy, hết ông thầy anh văn và hôm đó đến cô dạy lịch sử.
- Minh Tâm, đọc phần một la mã
- Minh Tâm, bài soạn đâu?
- Minh Tâm, trả lời câu hỏi…
- Minh Tâm, em làm gì thế…
Ôi thôi đủ hết, miễn mỏi lần tôi úp mặt xuống bàn chưa kịp nhắm mắt lại thì cái tên để cúng cơm của mình được vang lên liên hồi, nếu người ở ngoài cứ tưởng thằng này học giỏi, cả lớp không ai học chỉ có mình nó học mà thôi. Công nhận khổ hết chỗ nói, không muốn học thành muốn học gọi là cái trò ép không thể từ chối đây mà.
- Tùng…tùng…tùng
Tôi thích cái tiếng TÙNG rồi đấy nhưng thật ra ghét thằng Tùng từ cái hồi tối làm choc ánh tay phải bị thương tật nhìn nó cũng thấy tội cái đầu bị băng giống như bị trúng đạn ở chiến trường ấy, bỏ cái tội dám nhát ma ông nè.
Cái giờ ra chơi định mệnh đã đến…
- Người lúc nãy chở bạn là ai thế? – Thằng Chung nhảy lại chỗ tôi ngồi hỏi Bạch Yến ngay và luôn.
- Có gì không bạn? – Em ngọt ngào quay xuống hỏi.
Làm cho thằng Chung chết ngây ngất ngay cái câu đầu tiên, quả là không hổ danh hiệu mê gái.
- À…có…tại lúc nãy thấy bạn chở người con trai nào đấy – Nhưng nó còn một cái kỹ năng siêu phàm làm cho huynh đệ phải nể phục đó là không biết nhục.
- Bạn trai mình đấy.
- HẢ?
Lúc này không phải mình thằng Chung mà cả thằng đám bọn tôi đang định tám với nhau nhưng khi nghe đến câu nói thì rụng cả rún chứ chẳng đùa. Lúc đó trong người tôi có một cảm giác gì đó khó tả giống như một chiếc ly đã vỡ khi nghe câu nói đó, suốt từ lúc đó đám bạn đã như một người mất hồn, tôi thì còn rồi đó nhưng chẳng biết suy nghĩ gì và làm gì nữa.
Buổi học thật nhàm chán…
Như một buổi tra tấn…
Thời gian cứ chậm chạp trôi qua…
Tiếng trống cũng đã vang lên báo hiệu cho một ngày học kết thúc, một ngày đầy những điều khó diễn tả đang ngự trị trong người tôi lúc đó…
Khi vui hay buồn nhất mà không có người chia sẽ tôi chạy ra ngắm biển, mọi vật xung quanh cũng chìm hẳn xuống chỉ có một nỗi buồn không tên…
Cảnh biển vẫn rì rào như ngày nào với những cơn sóng dạt dào tựa như những cảm xúc đang hiện hữu trong người tôi…
Những con gió thoảng như cứ như là một cái gì đó nhẹ nhàng đầy thanh thản để vơi đi những điều buồn phiền nhất…
Nó là một gánh nặng vô hình không nói nên lời…
Một gánh nặng không biết chia sẽ với ai…
Trôi theo những con sóng, những con gió biển…
Để nỗi buồn không tên ấy biến mất…
Thật thoải mái dễ chịu…
Đạp xe về đến nhà đã tối lắm rồi, tôi như người mất hồn cũng không hiểu mình tại sao lại như thế nữa, chỉ hiểu tâm trạng ngay lúc đó rất là buồn, ưu sầu mang một nỗi niềm gì đó chỉ muốn cho người con gái ấy biết mà thôi, có lẽ tôi đã yêu thật rồi,tôi yêu em thật rồi. Câu nói đó như một thứ gì đó cắt vào trái tim này, như một cái ly bị người ta ném mạnh xuống đất không thương tiếc giống như em phũ phàng thừa nhận rằng mình đã có tình cảm với người con trai khác không phải là tôi. Tôi yêu em nhiều lắm…chỉ tiếc rằng mình là người đến sau…có lẽ quá nhanh để tôi yêu em…nhưng có một điều rằng trái tim tôi đang trước em…người con mảnh mai xinh đẹp…mang một cái tên đầy bí ẩn Bạch Yến.
Lẽ nào tôi lại dễ dãi đến thế khi yêu một người con gái mới quen mới biết chưa đầy 3 tháng hay sao??
Nhưng lúc vui nhất cũng là tìm đến em, lúc buồn nhất lại là em, lúc bệnh tật người chăm sóc lo lắng lại là em, lúc em sợ hãi nhất tôi lại đến bên cạnh nhưng không hiểu vì sao, khi thấy những giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt kiều diễm ấy thì con tim như bị cắt ra thành những mảnh, đau lắm không thể nào tả nổi, đau hơn khi chính miệng em nói ra đã có một người con trai…
Tan biến hết rồi…
Muộn màng quá rồi…
Quá trễ để nhận ra anh yêu em…
Nhưng…


Có lẽ tôi ngộ nhận…
Không thể nào yêu em được…
Không thể nào…
Người ta xinh đẹp, tài giỏi tôi chỉ muốn chiếm hữu thôi…
Không có chuyện yêu ở đây, khi con tim không có gì cả…
Không phải yêu…
Chap 51:
Một ngày đã trôi qua với những chuyện không đâu vào đâu cả toàn làm nhứt cái đầu hại bộ não mà thôi. Tôi phóng xe về nhà sau một hồi lâu ngắm cảnh biển vào đêm khuya tĩnh lặng, đày thơ mộng…
- Thằng Tâm kia
- Dô bây
- Quất
- …
Chiếc xe đang chạy trên đường Trần Hưng Đạo…
- Rỗn
- Bốp
- Véo
- Bốp
- Nhớ nghe con…
- Phịch
- …
Một hồi sau
- Đm có ngon đứng lại tao coi. Bọn chó…Ui da…
Diễn biến…
Tôi đang chạy qua cái đường rẽ vào Hùng Vương thì có một đám người bên vệ đường tầm 8 thằng đeo khẩu trang đội nón bay ra đạp xe ngã rồi chạy vào đánh tôi túa xua lên chẳng biết đường nào mà chống cự. Khi bị té với một tình huống bất ngờ thì võ công có cao cường đến đâu cũng bị đập như thường, và cái kết không được đẹp cho mấy, cái lưng đau ê ẩm, bị bọn nó đạp rồi đánh liên hồi vào chẳng khác đánh trống vào học tý nào, hai cái gò má một bên thấp một bên cao, cái tay thì bầm tím đụng đến cái vết thương hôm qua còn đau đến tận xương, tận tủy.
- Đm bọn mầy, đứng lại một một với bố nè – Tôi chửi đổng lên khi bọn nó chạy hết rồi.
“Đi đêm có ngày gặp ma “.
Tối hôm đó chẳng ngủ được cái mô tê sất gì cả, lăn qua thì đau, lăn lại thì nhứt cả người, đậu phộng nó…
Sáng hôm sau…
- Cậu sao thế? – Như e ngại khi thấy một thằng thân tàn ma dại.
- Không sao…Hihi
Tôi cố gắng tỏ ra có vẻ bình thường dữ lắm nhưng không được, khuôn mặt mang những nét bầm tím bị người ta đánh kèm theo vẻ mất ngủ bơ phờ do lúc tối có chợp mắt được lâu đâu, thân tàn ma dại hơn bao giờ hết, tôi câm thù cái bọn chơi đểu như thế có ngon thì bước ra đánh một một hoặc chấp cả bọn với điều kiện ban ngày và không chơi lén thì sợ thì mà không dám quất chứ. Đúng là cái bọn xa nhà văn hóa đây mà.
- Lại đây coi – Em kéo tôi lại salong.
Em nhìn lần lượt từ đầu đến chân có vẻ ái ngại một điều gì đó:
- Sao thế?
- Không có gì mà.
- NÓI MAU – Như quát lớn làm tôi giật bắn cả người.
- Ừ…thì bị người ta đánh.
- Khi nào? – Giống hỏi cung vãi.
- Lúc tối
- Ở đâu?
- Trần Hưng Đạo
Em không nói không rằng gì cả mà có một chút gì đó suy tư, giống như lúc Bạch Yến đứng thừ người ra để giải câu đố của lá thư vậy. Một chút đắng đo rồi chạy nhanh vào bếp luộc ngay vài trứng hột gà, lăn lên khuôn mặt dễ thương của tôi, mất hết cái vẻ đẹp trai rồi còn gì. Những gì của ngày đầu tiên mà hai đứa gặp nhau lại hiện về, cũng trong cái ngày ấy em lăn hột gà cho tôi nhưng lần này có vẻ nghiêm trọng hơn nhiều khi khắp khuôn mặt ở đâu cũng thấy vết bầm tím do người ta đánh gây ra.
Nhẹ nhàng…
Mềm mại…
Ấm áp…
Những gì của trứng gà
Em không nói không rằng lấy xe chạy đi đâu đấy làm cho tôi mặt cứ như thằng ngu chẳng hiểu cái gì chuyện gì cả, mới đi học có hai ngày mà biết bao nhiêu chuyện xảy ra, chắc là năm đó kỵ với tôi rồi. Cuộc đời khổ hết chỗ nói…
Trưa hôm đó tại lớp học…
- Đệch mầy bị sao thế Tâm? – Thằng Hùng bá đạo nhanh mắt.
- Trời, ông bị gì thế? – Bà Kiều Oanh cũng tham gia hội tám của mấy thằng con trai.
- Đùa à? – Thằng Tùng trố mắt ra nhìn
- Ai đánh mầy thế? – Thằng Chung chạy lại....
« Trước1...8182838485...182Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

XtGem Forum catalog