↓↓ Đọc Truyện Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Đánh nhau luôn kìa.
- Bọn này gan.
- Thằng kia nhát thế.
- Đánh mà chạy, haha.
- Kì này ít nhất 1 tuần làm cỏ cho hai thằng này.
- …. – Tôi ghé nhằm cái lớp nhiều chuyện
Giả nai thì giả nai cho chót luôn,…
- Giúp em với cô – Tôi khúm núm ở phía sau với vẻ mặt tội nghiệp.
Hai thằng đó cũng dạng có số có má với cái máu nóng nhưng trí não thì còn thua tôi xa. Thế là cô giáo dẫn 3 thằng lên văn phòng đoàn để làm việc và người nạn nhân là tôi, nhìn ra ngoài lớp đang thấy thằng Quang, tôi đưa ánh mắt đầy kiêu ngạo muốn nói ” chưa xong đâu con trai, kịch hay còn phía trước “.
- Víu – chuẩn bị bước xuống văn phòng đoàn.
Cô giáo thì đi trước, hai thằng đó đi phía sau cùng vơi tôi, chắc chắn rằng không chịu được sự hả hê của tôi nên quyết địnhra đòn, đến đây thì tôi chẳng còn nước nào mà nhịn được nó nữa, cái này không có tội có thể gọi là tự vệ chính đáng.
Nhanh chóng lùi về phía sau tiếng lại thế thủ mã dương của vovinam, thằng kia cũng tiến đến chào hỏi bằng một cú đánh móc. Giữa người học võ và không học võ dễ biết lắm, đó chính là những cú đấm và những cú đá, người học võ ít bao giờ đánh tạt từ phía ngoài vào, toàn đấm thẳng, người chẳng biết võ toàn đánh tạt và canh ngay mặt.
Tôi gạt đỡ cánh tay đó ra, nhập nội sát vào người thằng đó tung ra những cú đánh đầy uy lực vào dũng mãnh, sử dụng những cú tát mà dân gian hay thường gọi đó là đánh bê đê, thằng kia xoay như chong chóng, đến lúc tôi xuất ra giữ khoảng cách khi bị thằng bạn của nó đánh, thì nó vẫn đứng đó nhắm mắt lại đánh gió.
- Nó đây nè – mặt thằng bạn đó bực bội.
- Mấy em làm gì thế – Tiếng cô giáo vang lên.
Sự việc rất nhanh chưa đầy 40 giây, tôi nghe giọng nói ấy theo phản xạ và những gì mình suy nghĩ thì dừng lại hẳn, không còn đánh nữa, thế thủ chiến đấu cũng nhanh chóng chuyển sang thả lỏng. Nhưng đời không như mơ, có nhiều thằng liều chết kinh khủng…
- BỐP
- AAA – Tôi hét lên.
- Cái em kia, dừng lại ngay.
- Hoét – Tiếng còi của bảo vệ
- Víu
- Rắc – Tôi chụp cái tay nó lại.
Thằng kia cũng nhảy vào…
- Víu – Một cú đạp thẳng.
Tôi đang nắm tay thằng kia, kéo đẩy cho nó ra phía sau lưng mình rồi nhanh chóng đá triệt cú đá của thằng kia, sau đó làm một động tác thật nhanh búng chân hạc và lưng, khỏi phải nói cái khớp vai chắc chắn bị kéo giãn ra, đau kinh khủng luôn ấy. Thằng kia cũng bước tiến đến, đỡ hơn thằng kia là nó thấy ngôi sao sau những cú đánh lúc nãy, tôi nhẹ nhàng ngồi xuống núp đòn và…
- Rầm – Nó tiếp đất tuyệt đẹp.
- Hoét…hoét – Chẳng biết làm bảo vệ làm gì, tôi đánh gần được 1 phút 30 giây mới đến.
Cô giáo thì chẳng dám vào can ngăn nên đứng đó xem, kết quả là hai thằng đó ăn đòn hơi bi nhẹ đấy,… nhiều hơn những gì đám bạn của chúng nó đánh cho tôi… lâu quá không đánh người thấy tội gì đâu…
- Amen… tha lỗi cho con, con hứa với phật mai con ăn thịt chó để tay – Câu cầu nguyện của tôi khi sát sinh.
Chap 96:
Nhìn thấy người đó bị như thế cũng thấy tội, người thì úp mặt xuống đất chắc là do ăn những cú đấm của tôi chưa đủ muốn cặp thêm xi măng đây mà, còn người kia thì nắm lấy cái vai, chắc là do cú đạp búng và kéo thả. Tôi cũng có một chút xót thương nhưng không cho bản thân mình được mềm yếu vì không họ đánh mình có biết thương xót không, chỉ muốn cho người ta bầm dập. Thế là ít rồi đấy, tôi chưa phát kình chỉ sử dụng lực yếu đuối của cơ thể, chứ mà dùng kình lực thì chắc răng có thằng vào bệnh viện chỉnh hình hay siêu âm.
- Anh..đưa hai cháu vào bệnh viện đi – Cô giảo với bác bảo vệ thì đứng nhìn hiện trường mà ngơ ngơ.
Nãy giờ lo đánh nhau, bây giờ tôi mới nhìn xung quanh, phát hiện mình đang đứng ở dãy lơp 10B, học sinh trong lớp cứ nhốn nha nhốn nháo. Những thầy cô đứng dạy ở lớp gần đó cũng bước ra xem chuyện gì xảy. Phải nói là rất đông giáo viên bước lại, tôi sắp thành người nổi tiếng ở mặt trận này rồi.
Họ cũng chỉ biết đứng nhìn rồi phụ nhau một tay đưa hai thằng chó chết đó đi bệnh viện, lúc này có một giáo viên tiến lại gần yêu cầu tôi đi theo. Tất nhiên vẫn với khuôn mặt hồn nhiên như con gà điên đang trên sàn diễn rồi. D9i qua những lớp 10bB, tôi cứ tưởng đang đi trên đại lộ hô- ly- quýt ấy, học sinh trong lớp thì cư bàn tán chỉ trỏ về phía mình, những cô gái cũng nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, giống như gặp được thần tượng kpop của mình vậy. Tôi đoán chắc là có thằng cũng đang hâm nấu làm một chuyện tày đình như tôi để nổi tiếng đây mà.
Tôi sung sướng đến ngây ngất như cái sung sướng ấy bỗng dập tắt khi bước đến cái nơi mà chỉ có ” cán bô ” mới được bước vào, còn ” dân thường ” như tôi thì hiếm lắm. Đời học sinh ai cũng xem cái nơi đó chính là địa ngục của mình, không nơi nào khác, văn phòng đoàn.
Tôi vẫn hồn nhiên như ngày nào, cứ đi sau lưng người thầy ấy, vẻ mặt không co gì gọi là thay đổi cả. Thấy được người thầy tổng phụ trách đang cặm cụi làm việc với quyển sổ, tôi đoán chắc là giao nộp cho thầy Hậu đây mà.
- Thầy Hậu, có em học sinh đánh nhau nè – Tôi đoán đâu có sai.
Thầy bỏ công việc sang một bên, vì việc này rất lớn, rất hiếm khi có một trường hợp đánh nhau trong trường học..
- Hả? – Thầy ngạc nhiên khi thấy tôi.
- Sao thế? – Thầy kia thì tròn xoe mắt không hiểu.
- Em này bị gì thế thầy?
- Em này đánh nhau trong khuôn viên A của trường – Thầy kể sự tích.
- Ừa, cảm ơn thầy, để tôi làm việc với em ấy – Thầy Hậu thoáng ngạc nhiên nhưng cũng chịu nhận ” tội phạm ”
Thầy Hậu nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu rồi sao đó dẫn vào một cái căn phòng, căn phòng hợp đầu năm với chiếc bàn dài quen thuộc. Tôi ngồi xuống sao đó kể đầy đủ sự việc lại cho thầy nghe, thầy cũng bị cuốn hút vào những tình tiết mà do tôi chém gió ra, đến đây thì công việc quen thuộc diễn ra. Đó là viết bảng tường trình lại sự việc, thầy đi ra ngoài có việc gì đó.
Một mình trong căn phòng rộng lớn, tôi nắn nót từng nét chữ, sử dụng tất cả nhũng thứ võ mà mình có để biến cái bảng tường trình ấy thành bằng chứng vô tội. Từ việc đi vệ sinh cho đến lúc ở dưới khuôn viên A, tôi sài chém gió bí kiếp thần công để cứu mình chứ không sài có nước làm cỏ cả tuần chứ chẳng đùa.
Tôi viết xong tự thấy khâm phục bản thân của mình, tài chém gió ngày càng tăng lên theo thời gian, đúng là thần sầu quỷ khóc mà. Phải nói là lôgic đến từng chi tiết, tôi nghĩ đến vụ việc rồi bịa đặt một cách đầy hoàn hảo mà khó tìm ra manh mối để buộc tội. ( xin trích cái bài ấy vào, vì rằng sẽ liên quan đến đoạn sau.. )
” Lúc gần hết tiết hai, em mắc vệ sinh quá chịu không nổi nên xin giáo viên đi vệ sinh. Vào trong đó thì bình thường, em làm công việc cần làm. Lúc bước ra thì thoải mái vô cùng, mặt tươi tởn vui vẻ, em gặp được một bạn cùng chung khối vì buổi chiều chỉ có khối 10 học ( bá đạo là đây ), thấy bạn đẹp trai quá nên em thấy cũng tủi thân nên tránh xa ra. Bạn bước đi trước ai ngờ trượt chân, do nền nhà vệ sinh ướt đẫm hết, em phi thân đến, sử dụng hết năng lực của mình vướng lấy cái đầu của bạn, vì sắp tiếp xúc với bước tường của phòng vệ sinh của em. Ai dè đầu bạn tiếp xúc cực đẹp với thành tường, đầu bạn máu chảy, em cũng mất thăng bằng nhưng mà hên sao không té. Thế là bạn sử dụng ánh mắt đầy căng đắng nhìn em, em đâu có biết gì đâu. Nở nụ cười với bạn, công nhận bạn đấy máu nóng thật, nói em không chịu đỡ hết sức, thật tình em đỡ hết sức còn gì nữa. Bạn còn vu khống em xô bạn, rõ là bạn té còn em mới phi thân vào chứ bộ. Thế là em chui vào nhà vệ sinh định lấy nước rửa vết máu trên trán bạn, ai dè ở ngoài bạn chửi rủa um sùm và từ đâu có một làn nước tạt vào kèm theo hai lời nói. Em đoán là bạn của bạn ấy. Em không bực, bình tỉnh, từ từ mở cửa bước ra, định giải thích và xin bạn đừng nói lời cay đắng vì rõ ràng em giúp người mà thành ra như thế. Cô giáo dục công dân có dạy như thế nên em mới làm mà bạn chửi thế, thấy buồn tuổi gì đâu....