↓↓ Đọc Truyện Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ Full
![]() | ![]() ![]() |
#1 |
- Nhà em ở đâu.?
- Dạ trên đường Hùng Vương.
- Ờ, nghe nói giỏi võ lắm hả?
- Dạ cũng bình thường anh ơi – Tôi gãi đầu không dám nhận.
- Nhìn thân thủ em là biết một cao thủ rồi, giấu làm gì. – Anh ấy uống một ngụm nước trà.
- Dạ. – Tôi hơi bất ngờ.
- Bữa nào lại nhà anh, hai anh em mình làm ván nhé.
- Dạ. – Tôi thành thật nhận.
- Anh này, cứ gặp ai thấy người ta học võ là thế. Cậu đừng để ý nhé – Em đổi giọng ngay.
- Hihi, có sao đâu cậu.
- Chưa gì đã bênh rồi kìa. Em thấy chưa, anh nói đâu có sai – Người con trai ấy nói với người vợ xinh đẹp kia.
- Anh này, chưa gì đã chọc em nó – Người con gái kia bênh vực đứa em xinh đẹp của mình.
- Thôi, qua nhà anh chơi nhé – Anh ấy nhìn tôi.
- Dạ,… – Tôi định nói là có công chuyện thì…
- Thế nhé – Anh ấy nheo mắt.
- Thôi, ở nhà em chơi cũng được mà, đi đâu cũng thế. Có đầy đủ đàn chứ bộ. – Bạch Yến lên tiếng.
- Hớ hớ, sao cũng được, cực cho em thôi.
- Hihi, bình thường anh.
- Thôi, lên đi chị Yến – Bé Tý lại kéo tay.
- Hai anh chị lên trước nhé. – Anh ấy nheo mắt với tôi.
- Dạ
Hai người họ ẳm theo bé Tý đi lên trên lầu để lại tôi với Bạch Yến ở đó,…
- Hihi. – Em nở nụ cười xinh đẹp.
- Họ xứng đôi quá.
- Ừa, lên trên ấy nghe nhạc nhé. – Em chỉ lên trên lầu.
- Hả?
- Hihi, hôm nay hai anh chị ấy qua đây chơi nhạc. Thế nào.? – Em nghiêng đầu đợi câu hỏi.
Tôi thoáng suy nghĩ một tý nhưng cuối cùng đã quyết định cho đám bạn đó ăn đi, dù mất mình cũng không sao cả, dù gì mất một đứa thì chắc bọn nó càng mừng. Tôi đi theo lên trên lầu, ba người họ đã ngồi trên băng ghế gỗ nơi mà tôi đã ngồi nghe em chơi hai bản nhạc sâu lắng lòng người.
- Ngồi đây chơi em nhé – Chị ấy cũng có vẻ hòa đồng.
- Dạ
- Em cứ tự nhiên đi – Câu nói của anh Bạch Yến đầy ngụ ý.
Tôi ngồi ở băng ghê ấy với bé Tý đang nghịch với những chiếc kẹo, hai người chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau, đứa bé nói chuyện rất dễ thương và lễ phép, tự nhiên hai đứa chúng tôi thân thiết nhau chỉ trong khoảng cách rất ngắn. Làm cho ba người họ sau khi thảo luận thì quay mặt lại có một tài gì đó khâm phục.
- Em chọn đâu có sai – Anh ấy nhìn Bạch Yến nói.
- Em ấy giỏi quá Yến nhỉ. – Chị của em cũng lên tiếng.
- Dạ, hihi – Em ấy nở nụ cười đầy xinh đẹp.
Người anh ấy đi đóng hết cửa lại, không gian trong phòng trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết, đâu đó cũng tối lắm vì tĩnh mịt hết rồi như một phòng kính vậy không có một ánh sáng nào chiếu rọi vào.
Tôi với bé Tý ngồi yên vị trí, thì ra họ lấy dụng cụ ra chơi nhạc, người anh cầm lên chiếc guitar gỗ, còn Bạch Yến vào vị trí quen thuộc đó là chiếc đàn piano. Tôi ngồi im xem họ, không gian rất thích hợp để chơi nhạc, tĩnh lặng không có sự quấy rầy nào cả, những hương hoa lan tỏa khắp sân cùng với những sắc đẹp của hai người con gái và một người con trai. Chị của Bạch Yến hình như đảm nhiệm vụ hát hay sao ấy, không thấy cầm trên tay nhạc cụ nào cả.
Tiếng đàn của Bạch Yến từ từ vang lên…
Tiếp theo là tiếng đàn guitar…
Và…
Tiếng hát nhẹ nhàng như dòng suối chảy…
Em lướt nhẹ những ngón tay đầy mảnh mai của mình trên những phím đàn, còn người con trai ấy đang say mê với chiếc đàn guitar, giọng hát của người con gái đi theo từng nhịp đầy nhẹ nhàng của hai nhạc cụ ấy, tôi bỗng chóc rơi vào một khung cảnh âm nhạc, nơi mà cảm xúc thăng hoa…
Một bài hát tiếng anh…
If I should stay, I would only be in your way…
So i will go,but i now…
I will think of you every step of the way…
Đó chính bản nhạc phim The Bodyguard cũng chính là bản nhạc I Will Always Love You
Chap 81:
Tiếng nhạc cứ du dương khắp sân ấy, ba người họ cứ mải miết chơi nhạc còn tôi với bé Tý thì đã lạc vào không gian êm ã. Bé Tý nằm vào người tôi, một cảm giác đầy yêu thương và ấm áp, tôi xem như một đứa em. Đúng thật là bộ ba âm nhạc, mỗi người có một sở trường riêng, Bạch Yến với tiếng đàn piano say đắm lòng người, anh ấy với tiếng đàn guitar đầy hối hả, chị Bạch Yến với giọng hát không thể nào chê được. Tôi đi xem ca nhạc mà không tốn một tý tiền nào.
- Bốp…bốp – Người vỗ tay là tôi sau khi tiếng nhạc kết thúc.
- Bốp bốp – Bé Tý cũng làm theo.
Tôi chẳng biết làm thế nào nữa vì bài nhạc ấy rất hay mà người thể hiện lại rất tuyệt vời,không còn gì để nói ở đây. Và quên đi cái nhiệm vụ của mình…
- Em biết chơi nhạc không? – Anh ấy tiến lại gần tôi.
- Dạ,…em chỉ biết chơi sáo thôi.
- Ghê nhỉ…Bạch Yến nhà em có sáo không? – Anh ấy quay sang hỏi Bạch Yến đang nói chuyện với vợ của anh ta.
- Dạ, không ạ,chi thế anh?
- Cho “BẠN “của em chơi, cậu ta biết chơi sáo đấy – Anh ta nhấn mạnh từ BẠN.
- Cái anh này. – Em ấy nhăn mặt trong dễ thương.
- …
- …
- Thế nhà em có sáo không?
- Anh hỏi lạ, Tâm chơi sáo không lẻ không có. – Vợ anh ta lên tiếng.
- Khùng – Bạch Yến chớp ngay cơ hội.
- Thế mình đi về nhà em nhé. – Anh ấy nheo mắt với tôi.
- Dạ chi ạ? – Tôi không hiểu.
- Chuyện đàn ông tý nói, để xe đây đi ra anh chở.
-Dạ.
- Hai tiểu thư nấu vài món nhé…
- Hứ, đồ ham ăn.
- Anh em là thế mà, sao này đừng kiếm ai giống ãnh nhé – Chị ấy lên tiếng.
- Thôi đi nhanh, ở đây ăn đạn đấy – Anh ấy nói nhỏ vào tai tôi.
Bé Tý cứ ngồi đó mà không hiểu họ nói giành nhưng cũng ngoan ngoãn chạy đến người chị của mình để nghịch chiếc đàn piano. Tôi với anh ấy bước ra chiếc ô tô, tất nhiên người cầm lái là anh của Bạch Yến.
- Về nhà lấy sáo nhé.
- Dạ – Tôi bước vào xe.
(Anh Bạch Yến tên Tùng, vợ anh ta tên Trúc Thanh)
Trên xe tôi với anh Tùng nói đủ thứ chuyện của đàn ông con trai, có vẻ hai người rất hợp nhau và than mật, tôi cũng có một cái cảm giác thân quen với từng thành viên trong gia đình của Bạch Yến. Về đến nhà anh Tùng niềm nở vào nhà nhưng rất tiếc khóa cổng và không có ai ở nhà, tôi chạy lên phòng lấy nhanh cái cây sáo của mình.Hai người chúng tôi quay lại căn nhà với cánh cổng màu xanh ấy, chẳng mất thời gian bao lâu đối với chiếc xe ô tô này.
- Nhanh nhỉ – Bạch Yến ra mở cửa.
- Hứ. – Anh ấy đánh khẽ vào đầu em.
- Huhu…dám đánh em – Em ấy nũng nịu thấy thương.
- …
Một lát sau ở trên lầu, sân nhà em, không gian đầy im lặng vã tĩnh mịt nhưng rất thoải mái với mùi hương hoa lan tỏa khắp căn phòng, không khí được điều hòa từ chiếc máy lạnh,sự sắp xếp đồ đạc trong căn nhà phải nói là rất đặc biệt.
- Hai em chơi đi, anh với chị ngồi xem. – Chị Trúc Thanh lên tiếng.
- Sao thế? – Bạch Yến xoe tròn mắt.
- Thể hiện đi nào… – Anh Tùng cũng lên tiếng.
Hai đứa nhìn nhau đầy khó hiểu, chẳng biết phải làm sao nhưng tôi cũng không thấy giống ép buộc nên bước lại gần chiếc đàn piano,em cũng bước theo sau.
- Bài gì cậu,hihi – Em ngồi nhẹ nhàng xuống rồi quay sang nhìn tôi.
- Tùy cậu nhé. – Tôi cho em quyết định.
Em nhẹ nhàng lướt những ngón tay ấy trên phím đàn rồi nhắm mắt lại, tôi nhìn thoáng qua,đoán được là chính bài nhạc hôm ấy, bài Beethoven Virus bất hủ của nhà soạn nhạc thiên tài. Tôi không biết nhịp của nó và chưa nghe ai chơi bài này bằng sáo trúc bao giờ cũng chẳng biết đệm khi nào, nhưng đâu đó tôi nghe một cái gì đó, chính em đã dẫn dắt khúc đệm. Tôi bắt đầu cầm sáo trúc lên khi nghe một lượt nhạc, nhưng bài đó chơi bằng sáo trúc cực kì khó, kể cả đệm hoặc bè. Tôi từ từ lượt những đoạn mà em dẫn dắt rồi sao đó thổi, nhìn thấy những nốt nhạc của bài chỗ mặt đàn. Thế là tôi xoay người lại về phía em, lúc này từ từ thực hiện nhiệm vụ của mình…
Khúc nhạc ấy vang lên…
Lại một lần nữa…...