NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Hoa Dại - LangTuCoDoc Full Online

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Em phải bỏ nó đi! Càng sớm càng tốt! Sau này cưới nhau đàng hoàng thì em muốn sinh bao nhiêu cũng được. Anh chờ em quyết định
Rồi mặc Trinh nước mắt ngắn dài Phong về lại chiếc giường đã lâu không dùng đến của mình nằm dài than thở.
Từ hôm ấy hai người như nước và lửa suốt ngày cãi cọ nhau. Rồi Phong cũng chẳng thèm ăn cơm nhà mà đi biền biệt tối mới về có hôm nồng nặc mùi bia rượu khiến Trinh đang nghén sẵn lại phải bụm miệng chạy ra khỏi phòng nôn ọe trong cái giọng mỉa mai đằng sau:
- Sướng chưa! Đã bảo bỏ đi mà không nghe! Cô định hành cả tôi lẫn cô đấy ah?
Những ngày cchiến tranh lạnh như thế Trinh chỉ biết xoa lên cái bụng phẳng phiu như để lấy thêm niềm tin từ sinh linh bé nhỏ trong người. Chỉ cần 1 cơn sôi bụngnho nhỏ Trinh cũng tưởng tượng ra đôi bàn chân bé xíu quẫy đạp trong người. Trinh cố gắng lén lút tìm tài liệu về cách chăm sóc con trẻ ra sao trong khi Phong lại tìm những kiến thức khác, những thứ Phong biết được đều nói vu vơ với cái giọng hờ hững hướng về Trinh:
- Để lâu lúc đấy nó có tim thai thì có nghĩa đã là một sinh linh rồi thì cô giết người đấy
- Bỏ sớm đi còn không bị đau! Có đứa chết ngất đi vì đau đấy
Hoặc đe dọa:
- Cô mà để nó to ra làm xong có thể vô sinh đấy lúc đó thì đừng có mong sẽ có thêm đứa nào nữa nhé

Còn nhiều nữa mà Trinh ko thể nào nghe ra nổi hoặc có nghe nhưng nó đau đớn quá nên cô thành vô cảm. Chỉ đến khi Phong đập phá gào thét trước mặt Trinh và cầm lấy con dao lam chìa ra trướt đôi mắt sâu thăm thẳm của Trinh ngã giá:
- Bây giờ em chọn đi! Hoặc là bỏ nó đi hoặc là bỏ anh! Anh sẽ không có mặt mũi nào mà sống nổi khi em sinh nó ra đâu! Anh hứa với em đấy
Trinh nước mắt lưng tròng lao vào Phong để mong cản anh lại nhưng Phong đã lùi hẳn vào góc phòng, lưỡi lam sắc nhọn đã đặt sẵn vào cái cổ tay gân guốc:
- Em có 5s để trả lời anh!
Rồi phong đếm khi số 5 bật ra khỏi bờ môi đang mím chặt cánh tay phong ấn nhẹ lưỡi lam xuống vẽ ra 1 đường máu nho nhỏ thì Trinh không thể nín thinh được thêm nữa. Trinh khụy người xuống nền nhà tóc tai rối bời cất giọng nức nở:
- Được! em đồng ‎y’ anh hãy dừng lại đi! Em đồng ‎ y’ rồi
Phong buông vội lưỡi dao xuống nhà lao đến ôm Trinh vào lòng an ủi:
- Đừng sợ! chỉ lần này thôi! Anh hữa rồi mình sẽ cưới nhau mà
Trinh không đáp lại dúi mặt sâu vào ngực Phong mà khóc, tiếng khóc đầy ai oán, thương xót. Nhưng tiếng khóc của Trinh hình như không hợp lắm với gương mặt của người đang ôm Trinh. Một gương mặt dãn dần ra vì nhẹ nhõm, hơi thở như thoải mái hơn vì cất được nỗi lo lắng trong lòng. Nó thể hiện niềm vui nho nhỏ khi đạt được mục đích của bản thân “Bỏ đi đứa con của chính mình”…
Phong đạp nhanh lắm, mặc cho Trinh sợ hãi nhìn cảnh vật lao đi vùn vụt trước mặt mình. Phong sợ Trinh sẽ đổi ‎y’, sợ phải trở về cái chuỗi ngày lo lắng bởi cái vật trong bụng Trinh. Thế nên vừa dựng xe trước phòng khám là Phong kéo tuột vào bên trong, Phong muốn làm cơ sở tư cho nhanh chóng không phải xếp hàng ở bệnh viện vừa khó chịu vừa mất thời gian. Mà với Phong bây giờ thời gian là vàng là kim cương, mỗi giây trôi qua đều có thể khiến Trinh thay đổi suy nghĩ. Lúc đấy sợ rằng Phong có đủ can đảm rạch tay mình thật chứ không phải dọa như hồi sáng cũng không khiến Trinh mềm lòng được.
Mắt cứ mờ dần, Trinh như người mộng du khi được Phong kéo chạy qua chạy lại các phòng xét nghiệm máu, nước tiểu rồi siêu âm. Chỉ đến khi từng dụng cụ kim loại tách cửa mình ra thì Trinh mới choàng tỉnh, Trinh dãy dụa gào thét khiến cô ‎y tá phải bực mình dừng tay lại:
- Có muốn làm nữa không! Sướng được thì phải chịu đau được! Sao lúc sướng không kêu đau đi!
Trinh trả lời trong hơi thở ngắt quãng:
- Kh…ông, chá…u không muốn làm nữa! Ch…áu sẽ nuôi con
Cô y tá há hốc mồm nhìn Trinh một lúc rồi gắt lên:
- Không muốn làm sao không nói luôn từ đầu! Mất thời gian quá! Người nhà đâu vào đưa bệnh nhân ra ngòai đi!
Giọng Phong có phần hấp tấp:
- Xong rồi hả bác sĩ! Nhanh vậy ah!
Cô y tá xẵng giọng:
- Xong cái gì mà xong! Vào cho người nhà về đi! Không muốn làm thì vào đây làm cái gì?
Phong ú ớ một lúc nhìn sang Trinh nằm trên cái giường inox giữa phòng đang cố lắc cái đầu ra hiệu muốn ngừng. Như chợt hiểu ra Phong lại ngay gần bên Trinh gào lên:
- Em làm sao thế! Vào đây thì làm cho nhanh còn về! Em muốn dồn a vào chỗ chết mới được hả! Bác sĩ ơi cứ làm cho cháu đi ạ! Bạn cháu đồng ‎y’ rồi
Sau đó quay sang Trinh thì thầm:
- Em chịu khó tí đi! Một lát là xong thôi! Hay em muốn anh chết tại đây
Cái giọng an ủi thì ít đe dọa thì nhiều làm Trinh chẳng buồn phản kháng nữa, Trinh để mặc cho từng cái dụng cụ lạnh lẽo xé tọac phần cơ thể phía dưới. Đau, rát, quằn quại mà không dám co chân lại. Có cái gì như đầu chiếc máy hút bụi đưa vào, ruột gan Trinh như bị ai đấy lôi mạnh ra ngoài theo từng đợt hút. Trinh muốn ngất đi mà cơn đau cứ bắt Trinh phải cắn chặt môi câm nín. Cô y tá nhìn Trinh méo mó trào lệ liền cất giọng an ủi
- Sắp xong rồi! Tuần nữa là bay nhảy được ngay mà! Cố gắng!
Trinh lẩm nhầm trong đầu “Phải sắp xong rồi!” Trinh ước cuộc sống của mình cũng xong luôn như lời co y tá…
Mệt mỏi vì phải đi bộ dưới trời nắng một đoạn khá dài từ bến xe buyt về nhà trọ, Trinh lục cái túi sờn cũ lấy chiếc chìa khóa tra vào ổ khóa hoen gỉ gắn giữa bức tường vôi vữa và cánh cửa gỗ. Mùi của thức ăn thừa, quần áo bẩn xộc thẳng vào mũi làm Trinh hơi nhăn mặt lại, vẫn là cái cảnh nhà cửa bề bộn bát đĩa vứt tứ tung làm Trinh ngao ngán cởi trước áo sơ mi mặc để che nắng lên móc rồi thả mạnh người xuống chiếc giường còn nguyên chăn màn chưa gấp. Dạo này Trinh chẳng được Phong đưa đón lấy một lần đi làm lúc nào cũng gắt gỏng “Có vé xe buyt rồi sao không tự mà đi”, mà còn biền biệt tối ngày, hỏi lúc nào cũng bảo bận học làm Trinh chẳng biết thế nào mà lần.
Nằm được một lúc thấy cũng muộn mà hàng xóm bên nhà đi làm đã về cả nên Trinh cố gắng nhỏm người dậy thu dọn căn phòng bừa bộn ngập ngụa bát đũa vỏ thuốc lá và các lá bài tứ tung trong phòng, hệ quả của một buổi “học nhóm” của Phong để lại mà lịch “học” đợt này có vẻ dày hơn khi mà ngày nào đi về Trinh cũng phải làm lao công. Trinh thấy mệt mỏi thật sự, 3 năm ở với nhau nhưng chưa thời gian nào Trinh có cảm giác chán chường như thế này. Cả ngày đi làm mệt mỏi, tối về dọn dẹp cơm nước hầu hạ người yêu mà không được một câu an ủi nào. Đã nửa năm nay Trinh không nhận được bất kỳ món quà bó hoa nào dù cho các ngày lễ qua đi không phải ít. Đi làm va vấp đủ các hạng người vào quán trêu gẹo rồi sàm sỡ chưa kể bị đồng nghiệp đố kỵ vì khách vào ai cũng muốn hỏi thăm tán chuyện với Trinh và cả cái ông quản lí có phần hơi thiên vị Trinh, nhưng nào Trinh có muốn thế đâu vì cái bọn họ cần cũng chỉ là ngắm nhìn cái cơ thể con gái nõn nà, khoét ánh mắt vào sâu cái cổ áo hay đôi khi vô tình chạm tay vào cặp mông mây mẩy của cô. Ức chế lắm mà không thể phản kháng được, làm thế khách hàng họ làm ầm nên rồi chả mấy chốc lại ra đường lang thang tìm việc trong khi phải khó khăn lắm mới trụ được ở đây hơn nữa Trinh chẳng có bất kỳ giấy tờ gì ngòai cái chứng minh thư mang theo từ khi rời khỏi nhà. Trinh nhớ những ngày trước kia Phong luôn lắng nghe những nỗi ấm ức của cô mà phân tích động viên Trinh cố gắng vậy mà bây giờ thì cứ đề cập đến là Phong gạt phắt đi bằng cái giọng ngán ngẩm “Biết rồi! Có mỗi chuyện đấy mà em nhai mãi thế” rồi lại đè nghiến Trinh xuống cái giường ọp ẹp mà hành động theo bản năng chẳng màng đến những nụ hôn ngọt ngào hay những vòng tay vuốt ve kèm lời thì thào khơi gợi ham muốn nơi Trinh. Càng nghĩ mà Trinh càng muốn trào dòng lệ tủi thân từ đôi mắt buồn sâu thẳm....
« Trước1...1819202122...25Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

Old school Swatch Watches