↓↓ Đọc Truyện Cấp 3... Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Trời ơi con tôi…- Quá sức chịu đựng khi nghe những gì đứa con trai phải chịu đựng
- Con không sao đâu anh nhỉ, con sẽ khỏe lại phải không hu…hu…hu – Mẹ tôi khóc lớn, mắt hướng vào cửa phòng cấp cứu
- Ừm, con không sao,,, không sao đâu em – Ba tôi mạnh mẽ hơn nhưng mắt ông cũng đỏ hoe
- …- Tôi khụy hẳn xuống hàng ghê chờ, tay chân bất động không nhấc nổi, tai ù đặc đi chỉ nghe văng vẳng từng hồi nấc của mẹ, mắt tôi giờ chỉ hiện lên 2 chữ: CẤP CỨU trên bờ tường, cái bệnh viện này từng là nơi tôi ghét nhất trong thành phố, là nơi tôi phải băng bó, là nơi tôi bị dọa ma, nhưng giờ tôi lại đang cầu xin đang van xin nó hãy cứu lấy anh tôi, hãy bảo vệ anh tôi…
Tích… tắc… kim giây đồng hồ như đang tra tấn gia đình tôi từng hồi từng hồi một, mẹ thỳ vẫn ngồi đó bần thần mắt dán vào cửa phòng, ba tôi trầm ngâm 2 tay liên tục day trán
- Tít…Tít…Tít – Chuông đt reo phá tan bầu không khí u ám
- alo…thật không… vâng… vâng…tôi sẽ lên đó sớm nhất… vâng… cảm ơn anh – ba dập máy, ánh mắt như không còn hồn
- sao vậy anh, có chuyện gì
- haizz, hôm trước tết nhà mình có cho cậu út mượn xe chở hàng, mới nãy cậu có xô vào xe người ta, câu ấybị nhẹ thôi nhưng xe kia có vẻ nặng, anh là chủ xe nên công an gọi đến ngay để giải quyết
- trời ạ…nhà tôi làm gì nên tội – Mẹ tôi bần thần
- sáng mai anh sẽ lên đó, cậu út bị nhẹ thôi
- Anh ơi – Mẹ tôi khóc lả người
- anh ơi… – tôi nói thầm qua kẽ miệng mắt vẫn chỉ thấy 2 chữ: Cấp Cứu
Tầm 20 phút sau, gia đình nhỏ Châu đến, thằng trung đòi đi nhưng nó bị bắt trông nhà nên chỉ thấy 3 người, bố mẹ tôi ra nói chuyện với bố mẹ nhỏ, ngồi độ 1 phút
- Đ này, ra ngoài sân ngồi cho thoáng đi
- Ừm – Tôi chả quan tâm mặc kệ nhỏ kéo tôi ra ngoài
- Đ này, không sao chứ
- Ừm, mình không sao đâu, chỉ có ông anh mình – Tôi có nén nước mắt
- anh Phong khỏe lắm à không sao đâu – Nhỏ trấn an
- Ổng… ổng hu…hu…hu – Không biết tại tôi hay tại lời nói của nhỏ, lần đầu tiên trước mặt một đứa con gái tôi khóc òa như 1 đứa trẻ mặc dù đã tự nhủ lòng không được khóc trừ mẹ, ba, ông anh, và những người bạn thân nhất của tôi
Có lẽ đây là lần tôi khóc nhiều nhất trong từng ngần ấy năm sống trên cái cuộc đời này, khóc dữ hơn cả những lần tôi bị ba đánh vì tội chốn nhà đi đánh điện tử, khóc nhiều hơn cả những lần tôi bị điểm kém…Nhỏ Châu chả nói gì, mặc kệ tôi gục vào vai nhỏ khóc lóc, mặc kệ những giọt nước mắt ấy thấm đẫm vào chiếc áo đẹp mặc chơi tết, nhỏ im lặng vỗ lưng tôi như cố an ủi tôi dù biết đó là không thể
- Xin lỗi Châu nha…hic…hic
- ừm, không sao mà
- thôi vào xem thế nào rồi
- ừm
2 đứa 2 dòng suy nghĩ, lặng im bước lại gần mấy bậc phụ huynh, cửa phòng thỳ vẫn đóng im ỉm như muốn giết chết những con người thiếu kiên nhẫn. tầm 1 2 tiếng sau 1 cô y tá bước ra, mẹ tôi bồn chồn hỏi luôn
- con tôi có sao không bác sĩ
- phẫu thuật thành công nhưng đầu bị va đập mạnh nên còn phải theo dõi tiếp, gia đình ra làm thủ tục nhập viện cho cháu…hay có thể chuyển cháu lên bệnh viện thành phố là tốt nhất – Cô y tá nói rồi bước đi luôn
- vâng cảm ơn bác sĩ
Bước vào phòng, chả thấy ông anh trời đánh không chết hàng ngày đâu mà sao chỉ thấy một người băng bó chằng chịt, tay chân cắm đầy ống iếc, mồm thở oxy…sao chả thấy cái thằng mà toàn cậy lớn bắt nạt tôi, chỉ thấy 1 con người nằm bất động…sao chả thấy một người anh hồi bé bảo vệ tôi trước mấy con chó dữ ở quê, người anh chỉ vì đứa em thích ăn xoài xanh mà trèo lên cây cao ngồng để rồi té uỵch xuống đất chỉ vì thằng em, chỉ thấy 1 người khuôn măt nhợt nhạt nằm kia…nhìn ông lúc này chán lắm, ông toàn tự khen mình đẹp chai mà giờ cái mặt ông thế này thỳ ông đẹp vào đâu
- con không sao đâu, mai anh đưa mẹ con lên viện khác rồi anh phải ra lạng sơn… – bố tôi đứng kế nói
- híc híc – mẹ không trả lời, chỉ thấy những tiếng nấc uất nghẹn
Sáng hôm sau, ba mẹ tôi theo ông anh chuyển viện, tôi thỳ nhất quyết đòi đi nhưng ba ngăn, tôi phải ở nhà trông nhà nốt mấy ngày tết rồi còn đi học, anh cứ để ba mẹ chăm sóc, rồi mấy ngày nữa sẽ về. Giờ ở nhà chả khác gì địa ngục, hết người này rồi người khác đến hỏi thăm, còn có một chị xinh xinh chắc bạn gái đến hỏi chuyện
- P có sao không em ơi, chị lo quá mà không đi đượ -bà chị hỏi dồn dập, mắt cũng đỏ hoe chả khác tôi
- anh lên viện khác điều trị rồi…
Rồi mùng 5 đang định dọn dẹp nhà cửa còn đón ông anh về nữa thỳ trước cổng tôi nghe có tiếng động cơ ô tô. Trước mặt tôi là 1 cặp vợ chồng cũng trẻ, bước đến gần tôi hỏi chuyện
- anh cháu có sao không, mấy hôm nay gia đình bác bận chưa đến được
- Anh cháu không được khỏe như con nhà bác đâu ạ – Tôi xấc xược
- … – bác gái kia có vẻ bối rối
- bố mẹ có nhà không, cho 2 bác gặp với
- Bố mẹ cùng anh cháu lên viện khác rồi, có gì 2 bác cứ gọi điện giờ cháu phải về rồi mời 2 bác về – Lần đầu tiên tôi hỗn trước mặt người hơn tuổi mình
Mạng của anh tôi mà ông bà đến nói chuyện là xong à, chỉ vì thằng con ông bà mà anh tôi nguy kịch, tết nhất nhậu say rồi tông người khác… sao không phải con ông bà bị nặng mà có mỗi anh tôi, tôi đéo cần cái sự quan tâm giả dối của ông bà ha ha ha…đâm con người ta mà kêu bận giờ mói mò cái mặt c hó tới thăm hỏi, đây đếch thèm…
- Reng… Reng – Con Y cùi của tôi réo
- alo mẹ à, anh sao rồi
- ừm, anh không sao nhưng chưa tỉnh, bác sĩ anh con có thể bị máu bầm nên chưa tỉnh đc, mẹ phải ở đây 1 thời gian, ba thỳ phải lên lạng sơn giải quyết chuyện cậu út rồi, nhà cửa con khóa kỹ vào rồi sang nhà bác Thắm ở
- không sao mà mẹ, con ở 1 mình được, có gì con nhờ thằng Trung vs nhỏ Châu đc mà
- không được, mẹ không yên tâm khi con ở một mình, con mà sao nữa thỳ mẹ sao sống nổi, nghe lời mẹ sang nhà bác Thằm ở tạm 1 thời gian thôi, bác Thắm trước là bạn mẹ và cũng là từng là họ hàng nhà mình mà nên con cứ thoải mái mà ở, các bác nhà mình toàn ở xa nên không ở nhờ được, giờ họ hàng thỳ chỉ còn bác Thắm thôi nên con ở tạm, đừng quậy phá nhà người ta là đc, mà nhớ học hành tử tế nhé
- Vâng, tùy mẹ, bao giờ anh tỉnh mẹ báo cho con ngay nhé
Nói đến bác Thắm thỳ tôi cũng chỉ biết sơ sơ vì đây là họ bên ngoại, bác Thắm từng là chị vợ cậu 3, em của mẹ tôi, mẹ tôi thỳ cũng đã chơi thân với bác ấy…nhưng sau khi cậu 3 ly dị vợ mẹ tôi cũng ít sang đấy hơn…Thế nên mẹ tôi với nói là đã từng là họ hàng
Khóa kỹ của cảng các kiểu, tôi gói gém hành lý theo lời mẹ đợi ở cổng chờ vợ chồng bác Thăm đến hốt tôi về nhà, đợi tầm nửa tiếng thỳ 2 cái xe đậu ngay trước mặt tôi xúc tôi luôn về phía nhà họ. Kể ra nhà bác này cũng rộng, 3 tầng, vào nhà thỳ cũng khang trang đầy đủ, thoáng mát mà rồng rãi lắm
- Con cứ ở đây thoải mái nhé, ăn học vô tư đi, cứ tự nhiên như ở nhà – Bác trai vui tính...