↓↓ Truyện Yêu Không Hối Tiếc - Hân Như Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Anh lừa em…
- Em nghĩ thế nào anh cũng chấp nhận, vì anh không đáng để em tha thứ.
- Không bao giờ em tha thứ cho anh.
- Cảm ơn em… – Anh nói và đứng dậy.
- Nếu bây giờ anh đi anh sẽ hối hận đấy. Em nói thật đấy. – Minh Sang gọi với theo.
- Dù có chết anh cũng không bao giờ hối tiếc vì đã chọn ở bên cô ấy. – Anh lắc đầu và bước hẳn ra khỏi quán café, hòa vào dòng xe nhộn nhịp cuối chiều tháng 11.
Anh sẽ đưa Vũ rời xa khỏi thành phố đau thương và thị phi này. Anh sẽ đem tình yêu và sự tươi trẻ quay lại nơi cô, bằng mọi giá. Sẽ đi đến một nơi chỉ có hai người, và từ bỏ tất cả, ít nhất là cho đến khi cả hai cùng sẵn sàng quay lại.
***
- Anh đã mua vé máy bay đây rồi. Chúng mình sẽ lên Bảo Lộc sống một thời gian nhé! Anh cũng muốn tìm một chỗ nào đó nghỉ ngơi và xả hơi dài ngày. – Nam đặt vé máy bay lên bàn.
Vũ đã tươi tỉnh hơn, cô chịu nói chuyện và xuống phòng ăn cùng anh và chị giúp việc.
- Em cũng muốn đi khỏi đây một thời gian. Nhưng anh đâu có thể bỏ công ty mà đi được.
- Công ty không có anh thì sẽ có người khác. Ba anh sẽ vẫn vững vàng mà không cần có anh.
- Anh đi cùng em, mẹ anh… – Vũ ngập ngừng- Bác ấy không nói gì sao?
- Đấy, em lại nghĩ lung tung nữa. Anh đã nói rồi, đừng lo, anh xin phép mẹ anh đàng hoàng rồi mà.
- Mẹ anh cho anh đi à?
- Tất nhiên…Thôi cứ quên mọi chuyện đi. Cứ để anh lo tất cho. Bây giờ anh về qua nhà chào mẹ và Vân rồi qua đây đón em ra sân bay. Em cứ ở nhà chuẩn bị đi nhé!
- Vâng…Anh ăn tối ở nhà hay ở đây?
- Anh ăn ở nhà với mẹ rồi đến đây luôn. Em cứ ăn đi nhé!
Nam mỉm cười rồi anh đi ra xe. Anh sẽ về ăn với mẹ bữa cơm cuối này, rồi sẽ cùng Vũ đi thật xa, tránh những tháng ngày đầy đau khổ và phiền lo này.
- Hai đứa sẽ đi thật sao?- Mẹ anh hỏi khi anh ngồi dùng bữa cùng bà. Ba anh lại vắng nhà và Vân thì lại đổ bệnh.
- Vâng. Đêm nay đi luôn ạ!
- Con vẫn quyết tâm ở cùng nó sao?
- Mẹ…đừng nhắc lại chuyện đó nữa. Con muốn ăn một bữa cơm thật vui cùng mẹ thôi mà.
- Ừm…Con nói với ba chưa?
- Con không dám nói, nhưng con nghĩ ba hiểu và thông cảm cho tụi con được.
- Mẹ cũng không nghĩ sẽ ngăn cản được bước chân con. – Mẹ anh thở dài- Chỉ mong là sau này hai đứa đừng khổ mà thôi.
Có tiếng chuông điện thoại bàn. Chị Tâm nghe và hớt hải chạy sang phòng ăn, nơi hai mẹ con đang ngồi, mặt cắt không còn hột máu.
- Có chuyện gì mà trông chị khiếp sợ thế?- Khánh Nam cau mày lo lắng.
- Bà ơi…cậu ơi… – Chị ta run lẩy bẩy khi nói- Cô Sang…cô ấy…cô ấy tự…tự…tử rồi…
- Chị nói sao?- Khánh Nam hét lên, đứng phắt dậy.
- Cô Sang cô ấy uống thuốc ngủ tự tử rồi…Đang cấp cứu trong bệnh viện ạ! Cậu và bà đến ngay cho kẻo không kịp.
- Ối… – Mẹ anh thất sắc đứng dậy, kêu lên đầy kinh hoàng và nếu anh không đỡ ngay lấy thì bà đã ngã xuống.
- Mẹ ở nhà đi, để con đến đó xem thế nào. – Anh nói với bà.
- Không…mẹ phải đến đó…Trời đất, nó dại dột quá! Sao lại làm thế chứ. Đi nào, mau đưa mẹ đến bệnh viện…
Khánh Nam chỉ kịp soạn cho Vũ một cái tin trên đường đến bệnh viện: “Anh rẽ qua bệnh viện một lúc. Sang đang ở trong ấy. Em cứ chuẩn bị đồ rồi gọi taxi ra sân bay đi nhé! Đến giờ sẽ gặp em ở sân bay. Hôn em.”
Tin nhắn báo gửi thành công. Và cũng là tin nhắn báo gửi thành công cuối cùng của anh đến số điện thoại có tên “Darling”.
22. Lựa chọn của mỗi người
“Anh Nam.
Em cám ơn anh những ngày qua đã ở bên em, cho em thêm niềm tin vào lúc em suy sụp nhất, lúc em đau khổ nhất. Đã có lúc em nghĩ rằng mất đi bố mẹ, mất đi anh thì em chẳng còn lại điều gì có ý nghĩa hơn để sống nữa. Nhưng như thế có lẽ em đã phụ lòng anh, phụ lòng tin yêu và lo lắng của mẹ anh, bố anh và nhiều người khác quan tâm em.
Em không thể giữ anh cho riêng bản thân mình mãi được. Anh không thuộc về em, anh thuộc về những người thân yêu khác của anh, và bây giờ là lúc em trả anh lại cho họ. Em không muốn anh có lúc phải hối hận vì đã rời xa họ.
Em sẽ đi, rời xa những tháng ngày đau khổ này, rời xa cái thành phố mà với em chẳng còn gì để níu kéo được bước chân em. Em không biết ngày nào em mới trở về và bao giờ mới dám đối mặt với anh. Có thể là rất lâu, và cũng có khi là chẳng bao giờ nữa. Anh hãy yêu và chăm sóc Sang như anh đã từng yêu em. Em thành tâm chúc phúc cho hai người.
Cảm ơn anh đã cho em những tháng ngày đẹp nhất của cuộc đời em. Tạm biệt anh, dấu yêu của em.
Phượng Vũ.”
Khánh Nam đọc đi đọc lại lá thư với những nét chữ viết vội của Phượng Vũ và ngồi phịch xuống ghế. Anh nhận được nó một tuần trước, 4 ngày sau khi Phượng Vũ đi mất.
Anh đến sân bay muộn, chuyến bay đi Đà Lạt đã cất cánh trước đó 15 phút. Anh cứ tưởng Phượng Vũ không thấy anh đến sẽ đứng đợi hoặc trở về nhà, vậy mà cô bốc hơi luôn khỏi cuộc sống của anh, đột ngột đến ngỡ ngàng. Danh sách những hành khách lên chuyến bay đi Đà Lạt ngày hôm đó có tên Phượng Vũ, nhưng người mà anh nhờ đón cô ở sân bay Đà Lạt không đón được cô giữa đám hành khách đổ ra khi đó. Và thế là chẳng ai biết cô đã đi đâu.
Minh Sang đã qua cơn nguy hiểm, hiện nay đã trở về nhà anh. Sợ cô lại nghĩ quẩn một lần nữa nên ba mẹ anh bắt anh phải luôn ở cạnh cô, Khánh Nam càng không có cơ hội đi tìm Vũ. Có lẽ số phận đã an bài, người đi bên anh trong quãng đời còn lại là Sang chứ không phải Vũ.
Khánh Nam dựa lưng vào ghế thở dài. Anh vẫn chưa chịu rời khỏi văn phòng dù đã hơn 9h tối. Sang đã dọn hẳn sang nhà anh sống, bà nội và mẹ anh cứ lo lắng săn sóc cho cô khiến anh càng không có lý do gì để từ chối. Anh nhìn ra ngoài bầu trời rực rỡ ánh đèn đêm của Hà Nội, băn khoăn không biết giờ này Vũ đang ở đâu, cô có khỏe không, vì từ hồi chú Khánh, cô Linh mất, cô ốm hẳn đi.
Có tiếng điện thoại, là Sang gọi. Anh ngần ngừ mãi rồi mới bắt máy:
- Có chuyện gì thế Sang?
- Bà hỏi tại sao dạo này anh không về ăn tối với bà và mẹ anh? Anh đang tránh mặt em phải không? Nếu em chướng mắt anh như thế thì anh có thể bảo em đi là được mà. Em không muốn vì em mà anh trở thành người con người cháu vô tâm với gia đình.
- Anh xin lỗi, anh không hề có ý đó.
- Hay anh trách em vì vì em mà chị Vũ bỏ đi?- Sang vẫn nói với giọng ấm ức.
- Không phải…Anh đang suy nghĩ vài chuyện nên anh cần yên tĩnh một mình.
- Anh nói dối. – Sang hét lên trong điện thoại- Rõ ràng anh không muốn gặp em.
- Em mới ốm dậy nên em cần đi ngủ sớm đi.
- Anh không về thì em không ngủ.
- Được rồi. Anh về giờ đây. Em ngoan đi ngủ đi nhé!
- Em đang muốn ăn ô mai Kiwi, anh về mua cho em, ăn xong em mới ngủ được.
- Ừm…thế cũng được. Đợi anh một lát nhé!
Nam cúp máy, nhìn màn hình điện thoại có hình của Vũ, tấm hình mà anh chụp trộm cô trong thung lũng hoa trên Bảo Lộc hơn 4 năm về trước, nụ cười tươi sáng của cô làm anh cảm thấy khá hơn một chút. Chầm chậm rời khỏi chiếc ghế tựa êm ái, lấy chiếc áo vắt trên ghế, anh rời khỏi văn phòng.
***
Phượng Vũ bước chầm chậm trong thung lũng hoa Thạch Liên. Có vẻ như nơi đây luôn ngập tràn ánh sáng và sắc hoa không kể ngày tháng nào trong năm thì phải. Nơi đây cô và Nam đã có những kỉ niệm thật đẹp.
Những kỉ niệm ngày xưa lại hiển hiện trong cô. Cô nhớ như in dáng vẻ cáu kỉnh và nụ cười cao ngạo của anh chàng sinh viên năm xưa. Cô nhớ cả cái cách anh quan tâm đến người khác đầy vụng về nhưng lại rất chân thành. Cô nhớ cả anh của hiện tại, người đàn ông dịu dàng luôn nâng niu, yêu chiều cô và không bao giờ làm cô phải đau.
Cô cũng không hiểu tại sao bước chân lại đưa cô đến đây, sau nhiều ngày lang thang trên cao nguyên Lang Biang lộng gió. Cô đã đi theo bước chân của bố mẹ cô, nơi mà họ đã từng đến. Cô không còn cái dáng vẻ của một cô nàng tiểu thư, mặc những bộ đồ công sở lịch sự và duyên dáng nữa. Hàng ngày cô đeo ba lô, cột tóc cao, đội mũ, đi giầy vải lang thang khắp nơi ở xứ Lang Biang, tìm hiểu cuộc sống nơi cao nguyên hoang dã này....