NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Yêu Không Hối Tiếc - Hân Như Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Không, mà anh Gấu chả quan tâm. Bọn con gái ở đây chán ngắt, chẳng khá hơn con bé Luna là mấy.
- Trời, mới về mà đã có bạn gái rồi hả? Anh Gấu tài nha. Ơ mà Cún phải đi học piano đây. Có gì Cún gọi cho anh sau nhé! Cho em gửi lời hỏi thăm bà nội và hai bà chị chảnh nữa.
- Ừ…Tạm biệt. – Khánh Nam gửi tới cô em gái một chiếc hôn gió trước khi cúp máy.
8h tối, hai bà chị họ lại rủ rê anh đi bar, có một bữa tiệc sinh nhật của cô bạn nào đó trong nhóm sẽ diễn ra lúc 10h.
- Em chán cảnh lái máy bay bà già rồi. – Anh nằm dài ra giường vẻ lười biếng- Không đi đâu, thật phiền phức chết đi được.
- Thôi năn nỉ em mà. – Vân Anh kéo tay anh lôi dậy- Không thích hơn tuổi thì kiếm đứa kém tuổi. Đi với bọn chị cho vui. Ở đây em cũng có đứa bạn nào đâu.
- Đến trường bị bọn con gái theo cũng đủ phiền lắm rồi- Anh càu nhàu.
- Nhưng bọn chị đã hứa là sẽ dẫn em đi cùng rồi. Bọn bạn chị nó mê em lắm mà. – Mai Anh năn nỉ.
- Nhưng bà nội có mắng thì hai chị chịu nhé! Ai bảo dụ dỗ con nít… – Anh ra điều kiện.
- OK, đi thôi. – Vân Anh toét miệng cười và kéo anh ra xe.
Thực ra, ngoài việc hãnh diện vì có cậu em họ đẹp trai, tài tử, hai bà chị họ này còn thích ra oai với thiên hạ khi được đi trên chiếc xe nổi tiếng Windy. Chiếc xe này đã được đưa từ trường đua Golden Arrow ra khi anh về đến Việt Nam.
Để mặc hai bà chị đua đòi nhảy nhót ngoài sàn, gào rú như một bọn điên, anh đi về phía quầy bar ngồi.
- Chivas. – Anh nói với gã bồi và đưa mắt tìm kiếm một con nai xinh đẹp để nói chuyện cho đỡ chán.
Và đôi mắt anh dừng lại ở một bàn khuất sau kệ trưng bày rượu ngoại, nơi có một cô gái đang ngồi. Cô ta ngồi đó một mình, cốc rượu đầy còn nguyên trên bàn. Cô ta cúi mặt, thỉnh thoảng lại đưa tay lên má. A, thì ra cô ta đang khóc. Một kẻ lạc loài kì lạ trong một chốn chỉ dành cho sự vui vẻ này.
Anh tiến lại, ánh mắt nhìn cô ta đầy hiếu kì, mà cái làm cho anh hiếu kì xưa nay không nhiều. Anh ngồi xuống đối diện cô ta, hỏi:
- Này cô bé xinh đẹp, tôi có thể ngồi đây được chứ?
Ngước đôi mắt đỏ mọng lên nhìn anh trong một giây, rồi cô ta lại gằm mặt xuống bàn.
“Dám lơ mình đi à?” Anh cau có nghĩ.
- Sao cô lại khóc ở một nơi chốn đông vui như thế này vậy?
Cô ta không đáp, cũng chẳng thèm nhìn anh thêm một lần nào nữa.
«Nhạt nhẽo thật.» Khánh Nam bực dọc vì lần đầu tiên anh nói đến câu thứ hai mà có một đứa con gái không thèm đáp lại một câu, thậm chí còn nhìn anh bằng đôi mắt chán ngắt.
Lần thứ ba, anh quyết tâm bắt con nhỏ phải mở lời, anh với tay lấy cốc rượu trắng trước mặt cô ta định uống, và lần này cô ta có phản ứng thật. Nhưng hiệu quả có vẻ hơi quá khi cô ta giằng lấy lại cốc rượu làm rượu đổ tràn ra tay áo sơ mi của anh. Giận điên người, anh gằn giọng:
- Ê, cô bị điên à đồ xấu xí này?
- Ai điên ở đây thì người đó tự biết- Cô ta đáp lại- Cốc rượu này không dành cho anh. Cút về với hai con vịt của anh đi.
«A, thì ra cô ta có thấy mình vào đây cùng với hai bà kia.»
Khánh Nam định đá lại vài câu cho bõ tức, nhưng phía sau đã nghe giọng léo nhéo của bà chị họ:
- Nam, ngồi đây làm gì thế? Mau qua đây, bữa tiệc bắt đầu rồi.
Anh đứng dậy, bước về phía Mai Anh nhưng vẫn còn ngoái lại nhìn con nhỏ kì cục đó.
«Đôi mắt nó đầy căm hận…» Anh nghĩ khi hai bà chị ríu rít giới thiệu anh với đám bạn ăn chơi của họ.
«Mà cô ta đang uất ức cái quái gì mới được chứ?» Người ta bắt đầu thắp nến sáng trưng lên trên chiếc bánh ga tô 4 tầng.
«Thật xúi quẩy khi gặp đúng con nhỏ lập dị đó.» Anh giận điên lên khi nghĩ đến cánh tay áo ướt nhẹp vì rượu của cô ta, chẳng buồn hát bài hát chúc mừng sinh nhật nữa.
«Nhưng mà…ủa, cô ta đâu rồi?» Anh giật mình khi liếc về phía chỗ cô ta ngồi khi nãy, giờ đã trống không.
- Nguyễn Mạnh Trường…
Một tiếng hét vang tới làm cả bọn ngừng vỗ tay, và có đến nửa vũ trường lặng ngắt sau tiếng hét ấy.
Tiếng hét kinh thiên động địa đó xuất phát từ phía con nhỏ Khánh Nam vừa mới bắt chuyện khi nãy. Cô ta đứng đó, đôi mắt long lên, môi mím chặt đầy giận dữ, tay cầm cốc rượu của cô ta rung lên, còn tay kia thì nằm chặt lại.
Một số đông người nhìn cô ta bằng ánh mắt kinh dị như thể họ đang nhìn thấy một con nhỏ trốn ra từ nhà thương điên, còn một số khác thì len lén quay vào nhìn nhân vật nam chính, người vừa được con nhỏ có thần kinh không bình thường kia (theo suy nghĩ của Nam) xướng tên một cách không nhã nhặn gì cho lắm.
Nhân vật nam chính lúc này mặt còn trắng hơn sáp nến, tay cầm con dao cắt bánh mà còn run hơn cả tay đứa con gái kì cục kia đang cầm cốc rượu. Hắn ăn mặc bảnh chọe, quần bò, áo phông hàng hiệu, tóc nhuộm vàng, một bên tai còn đeo khuyên trông rất sành điệu. Nhìn một cách tổng thể thì hắn cũng khá đẹp trai. 0 Và quan trọng nhất, hắn chính là bạn trai của người tổ chức sinh nhật đêm nay.
Khánh Nam hiểu ngay ra vấn đề, khẽ huýt sáo thích thú vì anh sắp được đích mục sở thị một màn đánh ghen tuyệt hảo.
Mỗi bước chân cô ta tiến lại là mọi người nín thở nhìn theo. Cô ta đã tiến lại sát sạt trước mặt gã có tên kêu như chuông Nguyễn Mạnh Trường, liếc mắt nhìn sang cô bạn gái ăn mặc sexy của anh ta lúc này cũng đang ngơ ngáo chiếu tướng lại, bất thình lình, với một động tác nhanh và chính xác, cả cốc rượu táp thẳng vào mặt anh ta, không mất đi giọt nào trước khi đến đích.
Mọi người sửng sốt ồ lên, còn cô nàng có sinh nhật hôm nay, vì đứng cạnh người yêu nên cũng bị ướt nhoẹt, làm chiếc áo mỏng manh giờ đây càng trở nên trong suốt như không có gì vậy. Cô ta đỏ mặt hét lên.
- Á…con ranh con này…Mày muốn chết à?
Nhân vật nam chính cũng đỏ rần mặt lên, gằn giọng nói:
- Cút về chỗ của cô đi, còn bám theo tôi làm cái gì. Đồ thần kinh. Không mau cút đi đừng trách tôi không nể nang cô là con gái nhé!
- Sao?- Cô gái đặt cốc rượu cái cạch lên bàn làm hắn giật bắn- Anh sợ người ta biết à? Ngày hôm nay thì tôi hiểu hết anh rồi. Anh là thằng khốn nạn nhất, bỉ ổi nhất mà tôi biết…Tôi đến đây chỉ để nói cho anh hay, tôi có chết đi cũng không tha cho anh đâu.
- Cô… – Hắn giơ tay lên nhưng không dám hạ xuống.
- Còn dám đụng bàn tay bẩn thỉu đó vào tôi ư? Đồ tồi. – Cô ta giơ tay tát anh ta một cái và quay sang nói với đứa con gái lúc này đang sượng trân cả mặt- Còn cô, cô nghe cho rõ đây, cô rồi cũng sẽ chẳng có kết cục khá hơn tôi đâu.
Nói xong, cô ta quay ngoắt người bỏ ra cửa. Hai người bảo vệ tiến tới giữ chặt lấy tay cô ta.
- Tránh ra… – Cô ta hét lên giận dữ, giãy giụa giữa hai cánh tay rắn chắc của hai gã đàn ông cao to.
Khánh Nam không biết tại sao lúc đó anh lại xông đến, có lẽ là vì cảm thấy thương hại cô ta. Anh cũng đã bỏ rơi không biết bao nhiêu cô nàng, nhưng giờ anh mới hiểu cảm giác bị bỏ rơi ấy nó ra sao. Hai người bảo vệ đã để cô ta đi khi anh lên tiếng sẽ bù lại thiệt hại cho quán, anh muốn chạy theo xem cô ta ra sao, nhưng rồi tiếng gọi của hai bà chị lại lôi anh về với hiện thực và bữa tiệc mà có lẽ chẳng còn gì thú vị nữa.
Sao tự nhiên anh lại ghét cái tính trăng hoa của mình đến thế. >.<
2. Gặp lại
Khánh Nam vọt lẹ ra khỏi lớp trước khi mấy cái đuôi đáng ghét đuổi theo anh, không ngày nào là được yên thân với lũ con gái rắc rối này. Không rủ anh đi ăn thì cũng là đi cafe, anh ngán đến tận cổ những kẻ thiếu muối.
Vừa đi về phía chỗ để xe anh vừa lẩm bẩm vài câu chẳng hay ho gì. Đó là những câu chửi thề bằng tiếng anh mà anh vẫn hay nói khi ở Hà Lan, đống ngôn ngữ chợ búa do đám bạn anh dạy cho. Điện thoại trên tay anh reo inh ỏi, anh đọc vội tin nhắn từ số của bà chị Vân Anh và cười một cách nhạt thếch. Vừa cắm cúi nhắn tin, anh không để ý và đã va ngay vào một người đi ngược chiều, làm giấy tờ trên tay người đó rơi loạn xạ. Nhưng người tru tréo lên sinh sự lại chính là anh:...
« Trước1234...30Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

Duck hunt