↓↓ Truyện Chỉ Có Thể Là Yêu Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Nhìn ly rượu hỏng, cô khẽ thở dài. Cô để nó lên bàn và quay ra, định tiếp tục làm ly khác cho đến khi thành mới thôi. Tim cô bắn ra ngoài khi ngay phía sau cô, ngồi trên ghế cao, tay chống lên mặt bàn không ai khác, chính là Long. Cô bị giật mình đến nỗi chiếc ly rỗng trên tay cô rơi xuống vỡ tan tành làm vài khách nhìn ra. Long vẫn nhìn cô chăm chú, còn từ bao giờ thì cô cũng chẳng rõ.
- Sao thế em?- Thuận chạy lại hỏi.
- Cứ đi làm việc của cậu đi.- Long quay sang đáp.
Thuận chào anh rồi lại quay về bàn bida nơi anh đang phục vụ.
- Anh lúc nào cũng thích dọa người ta chết khiếp mới thích sao?- Nhi cau có đáp và cúi xuống lúi húi nhặt những mảnh thủy tinh vỡ.
- Nếu muốn ai chết, cần gì phải dọa cho mất công.- Anh cười khẩy đầy thích thú.
Thảo Nhi nhặt những mảnh vỡ cuối cùng còn sót lại rồi đứng dậy, hỏi:
- Anh đến đây làm gì? Kiếm giám đốc à? Hôm nay ông ấy có đến đấy.
- Cô có biết một chiếc ly cô vừa làm vỡ trị giá bao nhiêu không?
- Không biết. Nhưng anh quan tâm làm gì?
- 20 đô la là giá của chiếc ly này.
- 20 đô la?- Cô nói như hét vì kinh ngạc.
- Không lẽ tôi bịa ra để dọa cô à?- Anh nhún vai.
Im lặng vài giây, anh hơi chồm về phía trước nói khẽ:
- Nhưng thật may là tôi chẳng ưa ông chủ của cô tẹo nào nên cho hắn thiệt hại một chút cũng đâu có sao. Nhưng cô sẽ trả tôi cái gì để tôi lặng im? Mời tôi một ly cocktail chắc không quá đắt chứ?
- Tôi vẫn chỉ đang tập pha rượu thôi. Anh nhìn đi- Cô chỉ ly rượu pha hỏng vẫn còn trên mặt bàn.- Nó đâu có như tôi mong đợi.
Long cúi nhìn ly rượu, phì cười:
- Đây là cocktail gì vậy? Trông nó kì dị quá! Có chắc là uống được không đó?
- Đã nói là nó là rượu pha hỏng mà…Này, anh đừng uống…
Nhưng khi cô kêu lên thì anh đã uống gần cạn ly rượu rồi. Anh đặt ly xuống, hơi nhăn mặt, nhưng đầu lại gật gù:
- Tôi nghĩ nó tuyệt đấy chứ.
- Sao ạ?- Nhi ngẩn ra không hiểu.
- Tuy mùi vị có lạ và hơi khó uống, nhưng tôi thích nó đấy.
- Anh không phải nói vậy để an ủi tôi đấy chứ?
- Tôi tưởng cô hiểu rõ về tính cách của tôi chứ?
- Ngoài tính ngang tàng, bất trị, tàn nhẫn và khó ưa của anh thì tôi chẳng biết gì hơn cả.
Không bị những lời cô vừa nói làm cho mất lòng, Long ngồi im để tận hưởng chút dư vị còn lại của ly cocktail lạ. Đột nhiên, tiếng Trung ở phía sau anh vang lên:
- Hóa ra anh ở đây.
- Tôi về đây.- Long đứng hẳn dậy, vỗ vai Trung.- Cô phục vụ của cậu vừa làm vỡ một chiếc ly, nhưng bù lại tôi đãđược uống một ly rượu tuyệt ngon, bỏ qua mọi chuyện nhé!
Long đi rồi, Trung nhìn Thảo Nhi thắc mắc:
- Chuyện gì vậy?
Cô ấp úng đáp:
- Dạ em lỡ tay làm rơi chiếc ly ạ.
- Dọn mảnh vỡ đi, cẩn thận bị thương đấy.- Anh nói và đi ra ngoài.
Dung đến nơi, hỏi nhỏ:
- Anh ấy lên đây làm gì thế chị?
- Chị không biết.- Thảo Nhi nhìn theo Trung, lắc đầu thật thà.
- Anh ấy có hỏi em đi đâu không chị?
- Không.
Thảo Nhi chưa nói với Trung về việc cô xin nghỉ làm để về Cát Bà phụ giúp dì Huyền. Buổi tối cô nói với anh điều đó thì Long lại đến. Dung thấy anh, chào thật to và hỏi:
- Hôm nay anh uống gì ạ?
Long gật đầu hờ hững chào lại rồi nhìn sang Thảo Nhi. Dung thấy anh không thèm liếc mình lấy một cái thì xụ mặt xuống. Nhi lúng túng khi anh chẳng chịu dừng chiếu tướng vào cô.
- Anh gọi đồ uống đi chứ.- Cô nhắc lại lời Dung, đặt hai ly rượu vào khay và định mang đi cho khách.
Long chộp lấy tay cô, kéo lại. Thảo Nhi cố giằng ra nhưng không tài nào thắng được anh. Cô năn nỉ:
- Bỏ tay em ra, rơi khay rượu bây giờ. Những chiếc ly này mà vỡ nữa thì em đền không nổi đâu.
- Mặc kệ nó vỡ, ai nói sẽ bắt cô đền nào.- Long hừ giọng.- Ở lại đây và pha rượu cho tôi.
- Nhưng em đâu biết pha rượu đâu. Lần trước anh đã thấy em pha hỏng rồi còn gì?
- Chính là tôi muốn cô pha ly rượu hỏng đó.- Long vẫn không chịu buông tay.
Cô miễn cưỡng gật đầu.
- Được rồi, nhưng bỏ tay em ra.
Long buông tay, chỉ vào khay rượu trên tay Nhi, nói với Dung:
- Cô mang nó ra đi.
Dung nhìn anh, hai mắt không chớp nổi được một cái. Nhưng ánh mắt anh lúc này sẫm lại, lạnh lùng khiến cô bé sợ hãi vội làm theo. Thảo Nhi quay ngoắt người đi vào trong quầy, lầm bầm nguyền rủa sự thô bạo của anh. Bắt cô pha cho anh một ly rượu hỏng đúng là chuyện vô lý nhất trên đời. Đó là cái chuyện mà trẻ con cũng làm được, vậy mà anh cứ hành hạ cô bằng cách bắt cô phải làm cái việc ngớ ngẩn đó.
Vừa đưa ly rượu lên môi, Long đặt xuống bàn, giọng lạnh lùng:
- Không phải nó, làm lại.
Nhi định cãi lại nhưng nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của anh lúc này, cô lại thấy sợ.Hai ly rượu lần trước và lần này có gì khác nhau đâu. Lần thứ hai anh ta vẫn nhăn mặt kêu không phải. Đến lần thứ ba, sau khi bị yêu cầu làm đi làm lại một việc chẳng có gì khác nhau, Thảo Nhi uất muốn khóc.
- Anh có bị làm sao không thế. Muốn hành hạ người khác thì cũng một vừa hai phải thôi chứ. Đừng bắt tôi làm cái việc ngớ ngẩn này nữa.
Long quắc mắt lại trước phản ứng của cô. Thấy vẻ mặt khổ sở của cô, anh Tiến, người chuyên pha chế rượu quay ra, giọng phân trần:
- Cô ấy thực sự vẫn đang học việc, anh cần thứ gì để em pha cho.
- Anh cứ làm việc của anh đi.- Long nói xẵng.
Không còn cách nào để cứu cánh cho Thảo Nhi, Tiến lỉnh đi. Long lại nhìn sang cô, nhưng đôi mắt đã dịu lại:
- Cô muốn biết sự khác nhau à? Phải, căn bản đã là hỏng thì chẳng có gì khác nhau, nhưng cái khác ở đây chính là tình cảm cô dành cho nó không giống nhau. Thế nào, tôi nói đúng chứ? Nếu cô không trân trọng và đặt tình cảm vào những gì mình làm ra thì đừng mong người khác đánh giá cao nó, hiểu chưa?
- Hiểu.- Cô cúi đầu đáp lí nhí và quay vào pha một ly khác nữa.
Đưa ly rượu thứ ba ra, cô càu nhàu:
- Anh không thể lúc nào cũng không cáu gắt được sao?
Long cầm ly rượu lên, nhấp môi rồi lại đặt xuống. Lần này anh không nói gì nữa. Nhi thấy nhẹ cả người. Ở gần anh cô luôn bị căng thẳng đến tột độ, cũng chẳng rõ vì sao nữa. Giá như lúc nào cô cũng cảm thấy thoải mái như ở cạnh Khánh thì tốt biết bao.
- Ngày mai em nghỉ làm rồi.
Thảo Nhi thất vọng vì anh hoàn toàn không bị thông báo đó của cô làm cho ngạc nhiên hay bất kì một phản ứng nào khác. Hình như trên đời này chẳng có gì làm anh ngạc nhiên được. Thấy Tùng đang tiến lại, cô quay vào trong phụ giúp Tiến một tay. Tùng ngồi lên ghế bên cạnh, vỗ vai thằng bạn, tươi cười:
- Tao tìm mãy mãi, tưởng bỏ về rồi chứ? Em ơi cho anh Brandy nhé! Mày đang uống cái gì thế? Trông lạ mắt nhỉ? Eo ơi, cái gì mà kinh thế này? Rượu mới à?
Không quay lại nhưng Nhi đoán được là Tùng vừa thử uống thứ rượu mà Long gọi, có điều là cô không nghĩ nó lại tệ như vậy. Tại sao Long lại thích nó chứ? Anh đang trêu đùa cô sao? Nhi quay ra đưa rượu cho Tùng, khiến anh ta phải ngạc nhiên thốt lên:
- Anh tưởng em làm ban ngày chứ? Mấy lần đến đây đâu có thấy em.
- Em cũng mới đi làm lại thôi ạ!
- Thằng bạn anh không làm phiền em chứ?
- Thực ra thì có đấy ạ!- Cô mỉm cười- Nhưng không sao, với bọn em, khách hàng là thượng đế mà.
Thảo Nhi đem café ra cho khách, khi quay lại thì đã không thấy Tùng đâu, còn trước mặt Long bây giờ có hai cuốn tạp chí. Một trong hai cuốn tạp chí ấy là về xe cộ, nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là cuốn đó viết bằng tiếng nước ngoài, một loại ngôn ngữ cô không hề biết. Long đang đọc nó chăm chú. Dưới đó còn một quyển khác, là một tạp chí tiếng Việt rất nổi tiếng. Long ngẩng đầu nhìn thái độ tò mò của cô, đẩy cuốn “Làm đẹp mỗi ngày” cho cô và hỏi: ...