↓↓ Truyện Trai Ngoan Dính Phải Gái Hư Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Tác giả: Meona89
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: Pupe.Mobie.In
**********************
26 năm giấu bản chất BT ngầm, zai làm zai ngoan. Công việc bình bình, cuộc sống bình bình, tình yêu bình bình – đấy là mục đích.
24 tuổi, gái mất gần 2 năm để thực hiện thể hiện quyết tâm “Become Badgirl”. Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng. Ai bảo an phận mới được yên bình và hạnh phúc?
Đụng độ nhau, bẫy nhau, yêu nhau và tha thứ. Cuộc sống như lăng kính vạn hoa muôn màu muôn vẻ.
Zai “ngoan” dính phải gái hư – tự truyện nhẹ nhàng, chầm chậm không gay cấn.
Bởi nó là 1 câu chuyện thật, một chuyện tình yêu trong hàng triệu câu chuyện đã xảy ra…
Trai ngoan dính phải Gái hư
Lại một đợt gió ập vào mặt mát rượi. Gió mang theo hơi nước nằng nặng, chút bụi nhưng không đến nỗi mắt phải nheo.
Hôm nay trời đẹp.
Sông Hồng vẫn lững lờ trôi. Đó đây từng xoáy nước lăn tăn như trôi vào cái phễu vô hình.
“ọt ọt…”
Ông anh ruột kêu nhắc nhở bản thân đã ngồi đây mấy tiếng rồi.
Trước khi ra đây tâm trạng rối bời, tôi ngồi xuống nhớ lại tất cả những điều đã xảy ra làm tim đau nhức nhối, và ngực nặng như 1 cối đá đeo.
Tất cả như một cuốn phim quay chậm lần lượt diễn ra trong đầu. Đến những phút cuối cùng của bộ phim, tôi rơi nước mắt.
Tôi nghĩ đến việc khi tôi chết đi sẽ không còn lo lắng, không phải nghĩ suy, không áp lực, không đau lòng.
Có lẽ, 1 vài, hay vài chục người sẽ nhỏ nước mắt khi tôi đi, than tiếc cho 1 đời bạc bẽo. Chí ít cái mặt cũng rầu rầu khó tả.
Chẹp, nghĩ đến đây cái miệng tôi bắt đầu nhành ra rồi. Cười cười.
Tưởng tượng hậu cảnh sau khi chết thật thú vị và càng thôi thúc người ta muốn tìm cái chết. Kiểu như “tinh thần AQ” lần cuối cùng.
Vớ một hòn đá ném xuống:
“1, 2, 3, 4, 5, 6…”
“Tỏm!”.
Tiếng “tỏm” nhỏ xíu – tôi tưởng tượng đấy. Thậm chí sau ngần đó tiếng đếm khi nhìn xuống chỉ thấy tí bọt nước sánh lên, rồi cái gì cũng lỉm đi. Lòng sông lặng lẽ như thằng ăn vụng thản nhiên chùi mép. Bình thản ra điều vô cái tội.
Rõ ràng, hòn đá ấy nó không liếm qua. Nó ăn cả cục mà!
Tôi mà rơi xuống, chí ít cũng là “Bùm”. Nhưng chả chắc tiếng “Bùm” ấy nghe có to không. Trên thành cầu này mấy ai nghe thấy? Xa xa chả có cái xà lan nào đi lại? Mà có ai nhìn thấy liệu có muốn cứu tôi? Muốn cứu tôi liệu có biết bơi? Và có biết bơi liệu có lôi tôi lên được?
Chỉ sợ không chết mà để lại di chứng.
Hoặc là…khi rơi xuống thật tôi lại muốn sống thì sao?
Không chắc chắn lắm.
Con người ta từ thuở bé tị tì ti thì bé lắm. Vì nó là cái tổ hợp đơn giản của tế bào trứng và một tế bào bơi bơi.
Tế bào trứng nguồn gốc của tôi là 1 trong cả triệu cái trứng. Tế bào bơi bơi nguồn gốc của tôi là 1 trong cả tỷ cái bơi bơi. Qua một quá trình cọ xát, à nhầm, vận hành sát nhập, cả trăm lần fail mới tòi ra được cái tổ hợp đơn giản là nguồn gốc của tôi.
Theo nguyên lí xác suất:
“Sự xuất hiện của tôi độc hơn xổ số độc đắc, sánh ngang với tỉ lệ xuất hiện dấu hiệu của sự sống của hàng tỷ tỷ hành tinh trong vũ trụ này’
Giờ chết đi, khác gì vứt véo 1 cái xổ số độc đắc sau đầu.
Mà chết, có khi…đau lắm. Đã tự nguyện chết mà vẫn bị đau có lẽ hơi bất công.
Giá có cái chết nào đảm bảo 100% êm ái. Tôi cũng muốn thử.
Phủi đít đứng lên. Hơi thất vọng vì bản thân hèn nhát. Tôi lủi thủi quay về.
Sông Hồng lặng lẽ…
***
Quãng thời gian cuối năm 2010 thực sự là khoảng thời gian đen tối cùng nhức nhối. Chi tiết thì nhiều nhưng gói lại cũng chỉ trong vài dòng lẻ tẻ:
- Gia đình lục đục
- Sự nghiệp học hành gãy vụn
- Tình yêu mong manh không đủ “lực”
- Không có bạn
- Mất niềm tin từ gia đình
- Mất tự tin
Càng ở trên cao càng ngã đau. Cái tôi càng lớn càng không dám nhìn vào sự thật.
Gái 22 tuổi. Là tôi. Trượt dài trong những chuỗi ngày hoảng hốt, quẩn quanh bế tắc, dù thái độ bên ngoài vẫn bình thường cười đùa vui vẻ.
Ai biết đấy là đâu.
Tôi đã mất đứa con mà chưa bao giờ có cơ hội được nhìn nó.
Trong cơn hoảng loạn, chỉ biết gọi vào sđt anh. Để rồi 4 tiếng sau khi tỉnh dậy, xung quanh chỉ là máu, máu loang dưới thân, trên tường, trên bệ toilet, kéo dài trên nền nhà đến tận chân giường
Và anh – người suýt làm chồng tôi, đến ngày hôm sau vỏn vẹn nhắn một tin xin lỗi, mùng 7 tết mẹ anh không cho anh ra khỏi nhà.
Yêu anh. Hận anh.
Suốt vài tháng trầm cảm. Tình hình của tôi ngày càng tồi tệ.
Anh xin lỗi, tôi bỏ qua…nhưng rốt cuộc không thể tha thứ.
Đây không phải lần đầu tiên có việc liên quan đến tính mạng tôi mà anh không ở bên…thật khó…
Hơn 4 năm yêu nhau là hơn 4 năm đồng cam cộng khổ. Có những lúc vui rất vui, buồn, khá buồn. Đến bây giờ, ngay cả khi hận anh tôi vẫn biết rằng anh rất tốt, mỗi tội vô tâm đến không ngờ.
Đến lúc tôi nhìn vào sự thực: “Mình còn lại gì?”
Ngoan, ngây thơ, kiệt lực học hành. Kết quả?
Chia tay, bạn bè anh, bạn bè chung chửi tôi nhẫn tâm, phụ bạc…
Tôi cúi mặt lặng im không thanh minh, sáng tối một mình, đau xé lòng. Anh được người ta kéo đi “giải sầu”, bạn bè sớm tối cafe, karaoke “chia sẻ”, “động viên”.
Ai biết đâu?…
Anh chưa bao giờ nói ra và dám nói thật với ai lí do tại sao chia tay.
Người ta thương anh, trách tôi, cũng cắt luôn liên lạc với tôi…duy nhất có một thằng em chơi chung chủ động nói chuyện với tôi như xưa.
(Ôi thằng em, mỗi lần nghĩ đến nó càng thấy quý.)
Tôi yêu anh hết lòng, dùng lí trí chia tay anh.
Cuối cùng, kiệt sức.
Anh như bóng ma ám ảnh suốt một thời gian dài kế tiếp.
Thời gian hỗn loạn trước tôi có gửi hồ sơ online tới 1 vị trí cv tuyển trên mạng, không có hy vọng được gọi lắm (chưa có bằng ĐH, chuyên ngành kế toán, cv này liên quan IT trái ngành trái nghề, đặc biệt tuyển nhân viên nam còn tôi là nữ).
Ai dè lại được chọn…Dĩ nhiên ngoài công sức bỏ ra, có 1 phần may mắn. Nhờ có nó, tôi đỡ đi phần nào ám ảnh…
Anh vẫn thế, vẫn vô tâm và ích kỉ. Miệng nói yêu, yêu nhưng…
Mỗi khi điện thoại, đáp lại anh chỉ là thái độ cứng rắn, lạnh lung và dửng dưng.
Và sau khi cúp máy, tôi lại chạy xuống tầng hầm khóc thỏa thuê.
Đơn giản hơn là gọi cho chị rồi cứ lặng người đi mà khóc.
Không thể quay lại được nữa rồi.
***
Tôi chưa từng không an phận. Thậm chí an phận đến mức ngu ngơ: ngại từ chối.
“Sống an phận để được bình yên”.Mẹ có lần nói với tôi như vậy
Và cho đến giờ phút này,tôi cực lực nghi ngờ câu nói ấy.
Thằng chả “Bình Yên’ nó trốn tôi như trốn dịch.
Thôi đã không thèm bà thì bà chả cần mày!
1- Nam chính lên sàn.
V. giới tính không xác định (nhìn thoáng qua có vẻ là nam)
Hơn 4t, làm cùng cty.
Ấn tượng đầu tiên của tôi với zai: chả có ấn tượng gì.
Hai mắt, hai mũi, hai tai, một mồm, hay mặc sơ mi/ áo phông quần bò như 80% đối tượng cùng môi trường
Giá mà anh giống 20% còn lại biết đâu tôi lại để ý đấy, zai mặc váy chả phải xu thế bây giờ sao?
20%: toàn nữ
Khi trong lòng đang có người khác, dường như tất cả đàn ông còn lại đều mang một vầng u ám, tôi không nhớ rõ mặt, rõ tên đừng nói là để ý cái gì gì đó.
Còn zai, sau này nghe kể lại thì:
Zai ấn tượng cái mặt trẻ con 9x, mái tóc dài mượt và thọt tim lên cổ khi cái con ngơ ngáo trong buổi họp nhân viên mình đang để ý có hành vi…bật sếp.
(Vụ tóc tai dài mượt lừa tình không cố ý là “duyên kì ngộ”, vài năm mới có 1 lần. Nhân dịp trọng đại ra mắt cty, gái đã mất công là đi là lại cho tới khi khét lẹt. Được 2 hôm lại lung tung như tổ quạ)
Hôm đầu tiên đi làm quả đáng nhớ, suýt bị đuổi việc...