XtGem Forum catalog
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Say Nắng Gia Sư Của Em Trai Voz Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Mình đứng nhìn em thêm 1 lúc, em đang nhảy dây, nhìn em khỏe khoắn lắm, lòng mình thấy thanh thản, khỏe theo. Mình quay xe, ra về. Hôm nay thấy trời rất đẹp, hay mình vui và thấy thế?
- “anh mới ngủ dậy nè, hn anh dậy sớm nha”, mình nhắn tin cho em gia sư, ngay khi vừa vào tới phòng, tâm trạng vui vui.
- “uhm, ngoan dữ bay, anh đỡ mệt chưa?”, em nhắn tin liền
- “rồi, anh khỏe rồi, em ăn sáng chưa, anh qua chở em đi ăn nha?”, mình nói, công nhận, tự dưng thấy khỏe thật.
- “uhm, qua đi, nhanh nha, em sắp đói chết” mới về, chưa kịp thay đồ, mình lại xuống lấy xe, đi tiếp, mình ko mệt, thấy vui lắm. Lại sắp được gặp em. Mình tới nơi, thì em đã đừng đầu hẻm, mình thấy em từ xa, em cầm nón bảo hiểm, đeo tui nho nhỏ, và mặc váy xòe, màu xanh lơ lơ, nhìn em rất đáng yêu.
- “hn đẹp zữ ta?”, mình nói
- “em ko đẹp, ai mà đẹp, haha”, em lại cười, tan trong nắng.
- “em muốn ăn gì?”, mình hỏi, em đã ngồi sau lưng mình,
- “giống hẹn hò quá ha”, em nói thế, bấc giác mình thấy vui,
- “hay mình hẹn hò thiệt đi”, mình nói, cũng thấy ngại
- “làm gì có cửa, haha”, em nói,
- “ai không có cửa?”, mình nói, thoải mái lắm
- “anh chứ chẳng lẽ em, haha”, em nói, hơi khựng lại, có lẽ em muốn nói em, nhưng sợ câu chuyện trở nên buồn, nên nói mình, mình cảm nhận thế.
Em và mình ghé váo tiệm bánh đức phát, em kêu mình đợi, em vào trong, mua bánh, em rủ mình ra chỗ bờ sông ăn, đi thật xa, để ăn sáng, vào buổi sáng trời nắng tươi, mát rượi, mình thấy thoải mái lắm, cảnh ở đây xanh mát lắm, mình có cảm tưởng, em gia sư ngồi đó, cạnh mình, em gần thật gần, chỉ cần mình đưa tay, sẽ chạm được em
- “em không thích cuộc sống ở trên 1 cái thuyền, trên sông, coi đó là nhà”, em nói, nhìn xa lắm, tay đang cầm chiếc bánh bông lan
- “sao?”, mình hòi, chú tâm vào những thứ em nói
- “quanh năm là nước, sáng dậy cũng thấy nước, đi ngủ cũng thấy nước, những ngày nắng còn đỡ, ngày mưa thì mệt chết, cứ cúi rạp người, ít khi nào đứng thằng lưng, mệt mỏi lắm”, em nói, ăn rất ngon, mình ko hiểu sao em nói thế, có liên quan gì đâu, em nói như từng trải qua nhiều lắm, cái cảnh sống trên sông
- “em làm gì mà rành vậy?”, mình cũng đang ăn, mình nói
- “em từng sống trên đó mà”, em nói, như buột miệng, xong em trớ lại
- “haha, em đùa đó, em thấy sao nói vậy”, mặt em hơi sượng, có lẽ em muốn nói gì đó, nhưng lại e dè quá, hay mình chưa đáng để tin cậy??? chắc thế.
- “em ngok quá”, mình vô tình nói thế, nhưng hình như em do nhìn lơ đãng, nên ko nghe thấy
- “anh ghét con gái lăng nhăng ko?”, em hỏi mình, mắt vẫn nhìn nơi xa tít kia
- “sao em hỏi vậy?”, mình ko biết lúc đó nên trả lời làm sao, nên hỏi lại
- “chắc là ghét chúa luôn, em cũng ghét con trai lăng nhăng lắm, 1 là của em, 2 là của người khác, em ghét chia sẻ lắm, cũng ghét giành giật nhất”, em quay sang mình nói, lấy thêm 1 cái bánh nhỏ, em cười, buồn tênh. Ở em nhiều mặt quá, mình không hiểu, nhưng chắc chắn sống trong 1 vỏ bọc nào đó, cũng rất là mệt mỏi.
Điện thoại trong túi mình rung lên, mình mở ra, là tin nhắn từ số lạ, số lạ hôm qua, nhắn tin buổi tối, cái tin nhắn, nói em gia sư là con đĩ
“con đĩ thì sẽ chỉ là con đĩ, ko thay đổi”. Lại nữa, mình bực quá, không muốn cái tin nhắn đó quấy rối tâm trạng của mình, vào 1 buổi sáng đẹp như vậy
- “nhà em có mấy anh em?”, mình hỏi, muốn biết thêm gì đó, về em gia sư
- “có 2 chị em àh, hihi, nhà em 2 chị em, nhà anh 2 anh em, hihi”, em nói, em vẫn đang ăn, thỉnh thoảng nhấp cà phê. Lúc nãy em chọn cà phê đen, cho em và cho mình.
- “hôm bữa đưa em về, anh ko thấy ba em?”, mình nói, vẻ hoàn toàn tự nhiên
- “mất rồi, còn đâu mà thấy”, em nói, giọng nghe đục đục
- “xin lỗi nha, anh ko biết”, mình hơi ngại, đá động tới nỗi đau đó.
- “có gì đâu, bình thường mà, ko cha ko mẹ…”, em ngừng hẳn, cả nói, lẫn nhai bánh
Câu nói bỏ lửng, đủ chứng minh, người phụ nữ hôm đó, ko phải mẹ em, hay ko phải mẹ ruột em, mình lại thấy thương em. Nhưng mình hỏi tiếp, coi như mình chưa biết gì
- “hôm bữa thấy mẹ em mà, sao ko cha ko mẹ?”, mình biết, hỏi hơi tàn nhẫn, cứ đá mãi vào nỗi đau của em, nhưng mình tỏ ra bình thường, hỏi câu đó, như thắc mắc thông thường thôi, của 1 người, chưa biết gì
- “em là con lượm ở cây chuối, haha”, em phá lên cười, thấy em thương lắm
- “hả?”
- “thấy anh ngẩn ra, em nhìn buồn cười quá, để em nói” Mình gật gật đầu, nghe em gai sư, nói
- “hơi lằng nhằng, em là con riêng của ba em, mẹ em mất, em về ở với ba, ba em cũng mất, em là đứa xui xẻo nhất việt nam, haha”, cười thế thôi mà mắt em nhìn buồn lắm.
- “ohm”, ngoài cái từ đó, mình chẳng biết nói gì, thấy nặng lòng lắm
- “về thôi, nói quá hồi nói nhảm” em đòi về, đang lọ mọ mang dép vào
- “em nói đi, anh muốn nghe, hẹn hò mà đòi về sớm quá”, mình nói, muốn giữ em lại, ít nhất ko đẩy em vào khoảng không trống rỗng
- “nói gì, thấy tội nghiệp lắm àh, thương hại àh, em ko thiếu, ko cần anh cho thêm”, tự dưng em nổi cáu với mình
- “em nói gì nghe kì vậy, anh làm gì có ý đó”, mình phản kháng, cũng hiểu cho em lắm, nhưng nghe hơi chói tai, mình hơi chau mày.
Em gia sư im lặng, mình cũng im lặng, mặt em lại lạnh lùng, quá khó hiểu luôn, em thất thường hơn cả thời tiết
- “chụp cho em vài tấm, cảnh ở đây đẹp”, em nói, chạy chân đất ra cái gò gần kế sông, mình đi theo em, tóc em bay trong gió, nắng rọi lên mặt em.
Mình chụp cho em, em tạo đủ kiểu, em còn chỉ dẫn mình, có tấm thì em chu mỏ, tấm thì cười thật tươi, có tấm em dang 2 tay ra, nhìn em tươi lắm
- “giờ em ngồi xuống bãi cỏ, em quay mặt lại, anh ra xa xa rồi chụp nha”, em nói, nghe giọng em nhẹ nhàng
Rồi em ngồi xuống, mình bước ra xa xa, em quay mặt lại, mặt lặng thinh, ko cười, nhưng mình xác định sau khi coi lại 1 đống hình, thì tấm này đẹp nhất, đầm màu xanh lơ, tóc đen bay trong gió, nắng vàng, em trong mắt mình, trở nên bình yên lạ kì, chụp xong, mình lại ngồi gần em, cò mùi tóc em trong gió, mình nghĩ thế.
- “lát bắn hình qua máy cho em nha”, em nói, cười.
- “uhm, up hình lên face àh”, mình hỏi
- “ko, em ko ít xài face lắm, face tạp nham lắm, ai cũng kết bạn được, mà bạn kiểu gì, không biết ai ra ai, xài chán quá, nên ít xài lắm”, em nói
- “uhm, anh cũng ít xài lắm, nắng kìa, em ko sợ đen àh?” mình hỏi, tại thường thấy mấy đứa con gái khác hay sợ nắng lắm, che kín mít, nhìn như ninja.
- “không”, em trả lời ngắn gọn, em trở nên trầm tĩnh
- “con gái hay sợ đen lắm mà?”, mình nói
- “em là đàn bà, ko phải con gái”, em nói, vẫn nhìn rất xa, mình không thể nghĩ em sẽ nói thế, nghe đơn giản, nhẹ tênh, như chưa có gì. Mình im lặng, ko biết nên nói gì.
- “ngạc nhiên quá hả? thất vọng hả?”, em hỏi, hoàn toàn ko nhìn mình. Mình có ngạc nhiên, nhưng ngạc nhiên là không ngờ em tự nói ra, nghe dễ dàng, chứ ko phải ngạc nhiên em là đàn bà, mình biết rồi mà, mình đâu quan tâm, đâu quá ngạc nhiên
- “không, có gì mà thất vọng? anh cũng là đàn ông mà”, mình nói, thực chất, mình chưa làm chuyện đó bao giờ. Mình chỉ muốn trở nên bình thường, bình đẳng với em. Có phải em đang tỏ ra mặc cảm???
- “làm đàn bà cũng có cái hay, ko sợ đen, haha, con gái mới sợ đen”, mình nhìn em, da em trắng ngần, má em hây hây đỏ, em nói câu đó, cố tỏ ra thản nhiên, cố tỏ ra bình thường, nhưng nghe kĩ, có chút đắng cay trong đó. Mình muốn ôm em quá, muốn nói gì đó với em…mà không dám...
« Trước1...1617181920...88Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ