↓↓ Truyện Bị Ép Đi Xem Mặt Gái Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Nó: nhưng tao đang là mày mà.
M: Kệ mày, tối tao bận rồi.
Nó: Thế thôi, hôm sau. mịa
đến 7h30 thì mình bắt đầu đi. Chạy tới nhà Phương, đứng dưới cổng gọi cho Phương xuống.
P: “Alo”
M: “Tới rồi, xuống dưới nhà luôn nha”
P: “Ừ, chờ em 5 phút.hì”
Nói chờ 5 phút nhưng phải 15 phút sau mới xuống. Thấy mình đang đứng, em nó cười 1 phát. Đấy là gặp phải cái thằng như mình nên éo có cảm xúc gì, chứ trai khác chớ kết em nó liêu xiêu luôn. Phương mặc cái quần jeen xắn lên đến hơn mắt cá, đi cái dày bệt màu xanh. Áo caro xanh trắng (xanh dương hơi nhạt). Nhìn rất là ngầu.
Em nó tiến lại mình rồi hỏi.
“Chờ lâu chưa?”
M: “Chưa. 5 phút thôi”
P: Điêu, gọi cho em cách đây 20 phút mà
M: Thì nghe em nói 5 phút nên anh bảo 5 phút.haha
P: Thôi đi. hừm
Mình chưa kịp bảo em nó lên xe thì em nó bớp ngay cái mũ bảo hiểm mình đang treo rồi nhảy tót lên ngồi. Lại còn ôm eo mình nữa.
M: “Bỏ ra nha”
P: “Không bỏ.haha”
M: “Mất tiền đó”
P: “Xí, thôi, không thèm” Cơ mà vẫn không chịu bỏ.
M: “Không thèm thì bỏ ra đi. hay chưa”
P: “Đi đi”
M: ” Giờ đi đâu. Cafe à?”
P: “Không, ra…đường du lịch đi”
M: “Ừm, thế cũng được”
Trên đường đi em nó nói đủ thứ chuyện. Kể tối qua ăn uống hát hò như nào, hoa hòe ra làm sao. Mình hỏi chen ngang.
“Thế có say như hôm kia không? haha”
P: “Này, bảo quên đi rồi mà”
M: “Ừm, thì quên.haha”
P: “HỪm, nhìn ghét gớm”
Ra đến bến thủy em nó cứ bắt chạy xuống metro rồi lại chạy ngược bến thủy. Đến vòng thứ 3 thì mình xin kiếu.
M: “Thôi em ơi, đứng nói chuyện đi, chạy chóng mặt lắm.”
P: “Ờ ờ, thế cũng được”
Mình dừng xe trên vỉa hè, chắc giữa bến thủy với metro. Ở đây cũng có nhiều đôi yêu nhau đứng phết. Thấy thế nhưng không quan tâm.
P: “Có gì nói đi. không thì đi tiếp”
M: “Có gì đâu, chạy nhiều chóng mặt thôi”
P: “Có gì nói đi”
M: “Không thích đi thôi mà”
P: ” Nhìn cái mặt nguy hiểm” vừa tròn mắt nhìn cái mặt mình vừa nói.
M: “Nguy hiểm gì, muốn hiếp em đó.haha”
P: (Lè lưỡi ra)… dám.
Mình kéo cái đầu em lại, đặt lên môi em nụ hôn, một nụ hôn mà mình không mong muốn. em nó không phản ứng, không đẩy mình ra, mà cứ thả lỏng cơ thể, nhưng mình đẩy em ra.
M: “Anh xin lỗi. Em yêu anh phải không?”
P: “em không biết” mặt cúi xuống đất, 2 tay cứ văn văn vào nhau.
M: “Em yêu anh phải không?” mình hỏi khá dứt khoát.
P: “Dạ” Em nó không dám nhìn lên, cứ cúi mặt xuống, hình như có chút nước mắt lăn trên má.
Mình ngồi lặng đi 1 lúc rồi nói với em nó tiếp.
M: “Em nhìn anh đi, nghe anh nói này”
Vừa nói mình vừa đưa tay đỡ cằm em lên để em nhìn vào mình.
M: “Anh xin lỗi, nhưng em đừng yêu anh, thật đó. anh không xứng đáng đâu”
Phương tròn mắt ngơ ngác nhìn mình, rồi nước mắt rưng rưng hỏi mình.
P: “Nhưng tại sao hả anh. Chỉ yêu thôi mà không được à anh?” Lần này thì em nó nấc thành tiếng rồi. Mịa *** má như mình, lại thêm 1 người con gái nữa khóc vì mình rồi.
M: “Anh xin lỗi, nhưng đừng yêu anh. 8 năm trước người anh yêu đã mất ngay trên tay anh, anh không biết yêu nữa em à. anh xin lỗi, giờ em hiểu rồi chứ.”
Nói xong mình ngoảnh đi nơi khác, để tránh cái ánh mắt đỏ vì cay cay của mình.
Em nó ôm lấy mình mà khóc.
P: “Em yêu anh.” rồi lại khóc.
M: “Đừng yêu anh, anh không đáng để em yêu đâu. Nếu là anh cách đây hơn 8 năm thì biết đâu anh sẽ yêu em”
Em nó im lặng 1 tí rồi bỏ mình ra mà đi, mặt cúi xuống đường, 1 tay bịt miệng như không muốn tiếng khóc cất lên. Mình kéo tay em nhưng dường như hững hờ.
“Anh để em về”
M: “Để anh đưa em về” Em nó vẫn không quay lại, mình đang định quay xe lại đưa em về thì em đã vẫy được chiếc taxi để về. Mình chỉ biết lặng người nhìn xe em đi khuất. Lòng mình ngổn ngang. Hình như mình đã đánh mất 1 chút gì đó.
Về đến nhà mình nhắn tin xin lỗi em, hỏi coi về đến nhà chưa nhưng không thấy trả lời.
Sáng nay, em nó không đi làm, mình gọi điện thì máy đã tắt.
2 người con gái, 2 nụ hôn, cả 2 nụ hôn đều không mong muốn. nhưng 1 trong số đó đã làm cho người ta đau. một lần đau rồi thôi em nhé, đừng yêu *** má như anh.
***
Ngày 22- 10
Một buổi chiều lặng lẽ, mình ngồi làm việc nhưng đầu óc cũng không tập trung được. Mọi thứ trở nên rối tung từ khi mình bắt đầu nhận lời gặp gái.
Sau lưng mình đang là cô bé Phương nhí nhảnh vui tươi ngày hôm qua, nhưng giờ là một con người lặng lẽ khác thường, ngồi như không cảm xúc, như mọi thứ không tồn tại. Và mình, mình cũng như đang vô hình trong em nó.
Một cảm giác như thiếu chút gì đó, không nói chuyện, không trêu đùa, và không cafe sáng. Cứ thế mình lặng lẽ, Phương lặng lẽ. Ra về không chào nhau, có đâu đó là đôi chút dỗi hờn trên khuôn mặt Phương, dù mình có nhìn nhưng em nó vẫn lơ đi, nhưng mình vẫn thấy trong ánh mắt đó đang là cả một nỗi buồn mênh mang. Thấy mình có lỗi thật nhiều, và thấy thương cho cô bé ấy. Tình đầu vỡ tan, tình sau lại gặp mình, một thằng có trái tim lạnh ngắt.
Bước ra hành lang, mình lững thững đi sau, còn em nó vội vã bước nhanh phía trước, có lẽ rằng chính Phương cũng đang trốn tránh, trốn tránh cái thực tại này, hay trốn tránh một điều gì đó khác.
Dắt chiếc wave ra, mình siết nhẹ ga, chạy từ từ sát lề đường, để hồn hòa vào những suy nghĩ, những ngổn ngang hiện tại của cõi lòng. Đã lâu lắm rồi mình mới phải suy nghĩ, phải đắn đo.
Tại sao mình không phũ phàng như ngày xưa nhỉ, cứ mặc cho những người con gái xung quanh buồn, cứ mặc kệ. Nhưng giờ đây, bên mình đang là “2″ người con gái, 1 làm mình cảm thấy có cái gì đó yên tâm, dịu dàng, và hơn nữa là sự lựa chọn của người lớn, 1 nữa là một cô bé nhí nhảnh, làm mình tức. Cả 2 mình còn biết quá ít, có lẽ lúc này mình chưa nên quyết định gì, hãy cứ để thêm thời gian đã.
Cả tối từ lúc về trong đầu luôn suy nghĩ về những vấn đề thực tại. Chợt có ý nghĩ nên đi đâu đó du lịch chuyến cho nhẹ đầu. Đi đâu nhỉ? Đà lạt, đó là nơi mình và Hạnh ngày xưa muốn đến nhưng chưa đến được.
Mình cầm máy gọi cho sếp, chả hiểu ông sếp đang làm quái gì mà không chịu nghe máy. Đành thôi, quay sang gọi cho Lương.
3 hồi chuông thì Lương nghe máy.
L: “Dạ”
M: “Ừm, giờ em rảnh không, đi đâu đó tí cho khuây”
L: “Dạ, em rảnh anh ạ, hì”
M: “Ừm, chờ tí anh lên”
Một lúc sau mình lên, Lương bước ra, ăn mặc giản dị. Thấy mình Lương nở nụ cười nhẹ nhàng. Lương lên xe rồi mình từ từ cho xe chạy.
Mình cứ thế chạy xe,Lương thấy lạ vì mình cứ im lặng, chạy lại khác đường mọi hôm, nên Lương hỏi mình
L: “Đi đâu đây anh?”
M: “Đi thế thôi, chưa biết đi đâu cả”
L: “Thì phải biết đi đâu chứ, lang thang vậy thôi à?”
M: “Ừm, lang thang vậy thôi. Mà mấy hôm nay Tuấn có gọi gì không?”
L: “Dạ có”
M: “Ừm, hắn vẫn dai nhỉ”
L: “Không anh ạ, Tuấn gọi xin lỗi thôi ạ”
M: “Ờ, lại xin lỗi nữa à, huống gì mấy hôm nay không gọi cho anh, chắc có ai can thiệp rồi”
L: “Em cũng không biết, thấy có vẻ khác hơn rồi”
M: “Ừm, thôi cứ mặc kệ đi”
MÌnh tiếp tục chạy xe, tới 1 đoạn đường vắng, xung quanh là đồng ruộng(mùa này gặt hết rồi, đang để hoang), rất ít người qua lại, mình dừng xe lại.
M: “Đứng đây thôi em”
L: “Sao đứng nơi vắng vẻ thế này”
M: “Cho nó hợp tâm trạng”
L: “Anh thấy cô đơn à?”
M: “Ừm, lâu rồi vẫn thế mà” Mình cười nhếch mép cái.
L: “Thế bây giờ anh có chút gì ấm hơn chưa?”
M: “Hình như chưa”
L: “Dạ.” Dạ nhẹ nhàng rồi im lặng, có vẻ đang trầm ngâm, suy tư điều gì đó. Chắc là cô ấy buồn.
M: “Anh nó