↓↓ Đọc Truyện Ôsin Nổi Loạn Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Cũng may Chi Mai đã nhanh tay huỷ chứng cứ ném nhanh cây bút lông đi chỗ khác. Chi Mai mắt vờ díu mắt lại như buồn ngủ lắm, miệng nói:
- Có gì đâu. Thôi ngủ đi, mệt quá.
- Không có gì thật không.
- Thật.
- Tạm tin.
Nguyên Khang buông tay cho Chi Mai đi ngủ.
Chi Mai lên giường. Nguyên Khang cũng quay lưng về giường mình.
- Hừ…Hự…Hừm…
Nguyên Khang bỗng ngừng bước chân lại. Anh quay đầu nhìn về giường Chi Mai.
Chi Mai cũng nghe thấy tiếng rên cô lại nghĩ Nguyên Khang bị gì. Cô ngồi dậy nhìn về phiá Nguyên Khang.2 người nhìn nhau:
- Em (Cậu) bị sao vậy.
Nguyên Khang dương đôi mắt ngây thơ vốn có lên nhìn Chi Mai:
- Anh vừa nghe em rên rỉ vì đau gì mà.
- Ơ tôi tưởng tiếng kêu đó là của cậu.
-…
- Hừ…hừ…
-…
2 Người đồng nhìn ra cửa. Tiếng kêu chắc chắn phát ra từ nơi ấy. Nguyên Khang nuốt nước bọt:
- Hình…hình như có tiếng người.
- Grú…u.u…u…
Nguyên Khang rợn tóc gáy, cậu nhảy thẳng lên giường Chi Mai ngồi, dáo dác nhìn xung quanh phòng:
- Lần này là tiếng chó sói hú…Sao bây giờ
Chi Mai thấy Nguyên Khang có vẻ sợ sệt. Cô cau có nhìn anh:
- Có gì mà cậu phải loạn lên vậy. Đàn ông là phải men lên chứ.
1 hồi lâu mà tiếng kêu lạ lùng đó cứ thỉnh thoảng lại vang lên thảm thiết. Chi Mai quyết định:
- Ra ngoài xem sao.
- Hả.
Nguyên Khang nhìn cô trân trân như vật thể lạ.
- Không đi ngồi đây cũng chết vì nhồi máu cơ tim.
Nguyên Khang giương đôi mắt tròn lên nhìn Chi Mai lắc lắc đầu:
- Không nên ra đâu.
- Cậu có phải đàn ông không vậy.- Chi Mai nhìn Nguyên Khang trân trân.
Khuyên Khang thấy Chi Mai đang đánh vào tự ái của mình anh liền tung chăn ưỡn ngực khẳng định:
- Đương nhiên rồi.
- Vậy thì đi.
Chi Mai nghoảnh mặt, với tay cầm chiếc đèn pin đi ra ngoài. Cô vốn là người rất thích xem phim ma. Đã có lần cô còn ước một ngày mình được đặt làm nhân vật trong đấy xem sao, nay đã thành hiện thực không gì thích hơn là được khám phá bí ẩn trong ngôi nhà ma này. Chi Mai tỏ ra rất hứng khởi với trò này đến nỗi Nguyên Khang phải ngỡ ngàng.
Thấy Chi Mai đã đi ra khỏi cửa. Nguyên Khang bất giác rùng mình chạy theo. Anh đứng níu níu vai, khom khom người sau Chi Mai, miệng nói nhỏ:
- Anh nghĩ nên quay lại đi.
- Thích thì đi mà về.
Nguyên Khang đành im lặng theo sau cô. 2 người đi dọc hành lang đến chỗ quành bất ngờ có một vật thể gì đó rất kinh khủng bật ra lù lù trước mặt. Cả hai giật bắn mình thụt lùi lại sau vài bước. Nguyên Khang co chân quay lưng chạy. Được vài bước, chợt anh khựng người lại ” Chạy một mình thì hèn quá…”
Anh nghoảnh mặt nhìn lại thấy Chi Mai như bức tượng venus đứngim bất động. Anh nghĩ có lẽ cô còn sợ hơn anh nên mới đứng im lìm không cử động được như vậy, anh liền quay lại, kéo tay cô chạy cùng”. Bóng trắng kia vẫn không buông tha họ, nó dí theo liền. Nguyên Khang vừa kéo tay Chi Mai một mạch về phòng. Đóng chặt cửa lại, anh quay người dựa lưng vào cửa thở hổn hển như vừa xảy ra một chuyện kinh thiên độngđiạ vậy.
Chi Mai nhíu mày nhìn anh:
- Cậu kéo tôi về đây làm gì vậy.
Nguyên Khang thở dốc, trố mắt nhìn cô:
- Anh vừa cứu em đấy.
- Ai cần.
- Gì…
Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên làm hai người ngừng tranh cãi. Nguyên Khang đứng tránh xa cánh cửa, anh nói nhỏ với Chi Mai:
- Đấy, em làm gì thì làm đi,
Chi Mai cầm chắc chiến đèn pin ban nãy trong tay phòng chuyện không lành, Cô mở cửa phòng thật từ từ từ từ…Nguyên Khang cũng căng hết giây thần kinh nhìn theo từng động tác của Chi Mai…
Nguyên Khang nói xong được vài giây thì hối hận “Dù gì mình cũng là đàn ông…phải men lên chứ…”người của mình” mà cũng không bảo vệ được thì còn mặt mũi đâu nhìn người ta…”
Hít vào…thở ra…hít thật sâu…thở thật mạnh…Hêi…
Chi Mai đang mở cửa thì Nguyên Khang đứng chặn ngang trước mặt cô, 2 tay giang ra trước để che chắn bảo vệ cô. Anh nhắm mắt không dám nhìn khoảng đen trước mắt mình…
Bóng trắng bất ngờ cảm động trước nghiã cử cao đẹp âý…
Chậc…chậc…
Chặc lưỡi được hai cái nó bay đi mất không để lại vết tích. Nguyên Khang vẫn còn chết đứng. Chi Mai thấy vậy, liền dựt dựt áo anh nói:
- Lại làm gì nữa vậy.
Nguyên Khang mở bừng mắt ra, thấy không có gì trước mặt, anh liền quay lại nhìn Chi Mai:
- Anh không sao à.
- Không.
Nguyên Khang ló đầu ra ngoài cửa nhìn dọc hành lang vẫn tối mịt không có gì cậu vôị vàng thụt đầu lại đóng nhanh cửa như sợ ai đó lọt vào phòng…Thở phù thật nhẹ nhõm…
Chi Mai lườm cậu, đi lại giường, Nhưng trong lòng cô cũng có một ánh mắt khác nhìn về cậu, Chi Mai thừa biết hành động ban nãy là Nguyên Khang muốn bảo vệ mình. Cô chỉ tức vì mình không được thể hiện giống các nhân vật trong phim vậy thôi chứ cũng cảm thấy vui vui. Nguyên Khang lắc đầu không hiểu sao Chi Mai lại có thái độ như vậy. Anh gãi gãi đầu hỏi cô:
- Anh làm gì sai à.
- Ai bảo cậu chặn trước mắt tôi làm gì.- Chi Mai nói với giọng nhẹ hơn nãy một chút
- Anh…
Nguyên Khang bất lực nhìn Chi Mai. Thật ra anh muốn làm anh hùng mà Chi Mai cũng không hiểu sao. Anh lắc đầu không nói nữa. Lên giường đắp chăn.
- Xin lỗi. Cảm ơn.
Nguyên Khang tưởng mình nghe nhầm, anh hỏi lại:
- Em vừa nói gì với anh à.
- Không biết.
Chi Mai kéo chăn che hết gương mặt đang đỏ dần của mình vì phải nói mấy từ”sến” ấy . Sau khi Nguyên Khang lấy thân che chở cho mình cô bỗng cảm thấy ở nơi cậu thậ’t ấm áp…
Nguyên Khang bất chợt mỉm cười, nằm xuống và đi vào giấc ngủ thật nhanh chóng…
23h20p
Khò…ò…kh…ò…kh…
Tiếng ngáy kinh khủng của Tây Thi làm khuấy động cả không gian đêm yên tĩnh.Cố gắng lắm rồi mà Lập Hàn không sao chợp mất được mặc dù đã làm mọi cách nào là lấy bông bịt tai, lấy gối đè lên đầu chăn chùm kín nghe nhạc bằng tai phone mà vẫn không thể ngủ được dù là 5 phút.
Nếu lúc này có ai đó cho phép cậu xang vả vào miệng con “mãnh thú” kia một trận anh sẵn sàng làm ngay. Đang rất rất bức xúc vì không tài nào ngủ được mà cũng không làm gì được Tây Thi. Lập Hàn đến khổ sở khi phải chung phòng với đứa con gái vô ý vô tứ này.
Tít…Tít…
Tiếng chuông điện thoại vang lên Lập Hàn nhổm người dậy bật đèn ngủ, nhẹ nhàng xỏ dép đi vào toilet nghe.
- Chuyện gì?
-…
- Vào thẳng luôn đi.Làm sao cho nó không ngủ được nữa thì thôi.
-…
- Doạ chết cũng được.Càng tốt.
-…
- Luôn đi.
Anh tắt máy rồi trở lại giường ngủ. Điềm nhiên chờ mọi việc xảy ra.
Cạch…
Tiếng cửa cho thấy việc sắp tới. Người lạ mặt cứ thế đột nhập còn Lập Hàn thì vẫn nằm im chờ đợi điều gì đó xảy ra.
Đang ngủ vùi trong giấc mơ đẹp xung quanh toàn trai đẹp, Tây Thi cười cười…tự nhiên có vật gì nhọn nhọn châm châm vào người cô. Tây Thi xoa xoa chỗ bị châm mắt v
ẫn nhắm nghiền, răng thì nghiến chèo chẹo khiến Lập Hàn nghe mà gai rởn cả người.
Cô nghiến răng ken két nói ú ớ như trong mơ.:
- Xê…r.a…cho…moa ngủ…
Người lạ mặt dựt người cô dậy, gầm gừ ra lệnh:
- Tao cướp đây. Dậy mau.
- Cướp…giề mà cướp… – Tây Thi vẫn nhắm mắt nói như ngủ mớ
“Gì chứ…cướp” Tây Thi choàng mở bừng mắt ra:
- Cướp…bố người…ta…cướp…hiếp…
Tên cướp vội đưa tay bịp mồm Tây Thi lại, gầm gừ qua chiếc khăn bịp mặt:
- Câm mồm…tao mà thèm hiếp mày à…Nói câu nữa là tao giết.
Lập Hàn nằm cố nhịn cười. Tây Thi sợ quá liền im bặt không dám ho he. Cô cố gắng vùng thoát khỏi bàn tay rắn chắc của tên cướp chạy vèo xang giường Lập Hàn, đập đập anh dậy:
- Anh. Dậy cướp.
- Sao…vậy… – Lập Hàn vờ ngái ngủ nói.
Tây Thi run tay dơ chỉ về phía tên cướp:
- Nó kìa…
Tên cướp trên tay cầm con dao hung tợn bước đến chỗ gần 2 người, hắn lôi người Tây Thi một cách thô bạo kéo về bên giường kia đẩy cô ngã chỏng gọng xuống nệm, ra lệnh:...