XtGem Forum catalog
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Ôsin Nổi Loạn Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Kim Anh thấy thế lại bắt đầu nịnh bợ Tử Kỳ.
- Hơn chứ. Cậu ngời ngời phong độ như này. No. 2 là cái gì cậu phải là No. 1 ấy chứ.
- Vậy à.
- Tất nhiên. – Kim anh chắc chắn.
- Tiếc thật tôi với No. 2 lại là một đấy. Cậu chê No.2 tức là chê tôi đấy. Cậu dám.
Kim Anh thấy thế cười xởi lời:
- Ấy bình tĩnh. Tại tầm nhìn tôi kém nên kô biết. Bây giờ tôi suy nghĩ lại rồi No. 2 cũng rất rất đẹp troai I như cậu vậy. hề hề.
Tử Kỳ lườm cô:
- Im đi, kô cần nịnh bợ. Nổi cả gai ốc.
Kim Anh cắn môi lẩm bẩm. “Tôi kô phải con nợ thì cậu cũng kô bao giờ được tôi nịnh đâu. Đã xấu còn bày đặt…phong cách.”
Như ra điều gì. Kim Anh quay sang hỏi Tử Kỳ:
- À mà Trịnh Kim là ai. Sao cậu lại bảo tôi hớp hồn cậu ta.
Chắc mình xinh quá. Hơ hơ. Nghĩ vậy chứ Kim Anh kô dám nói ra. Chờ câu trả lời của Tử Kỳ.
- No. 1
- What? – Kim Anh há hốc mồm. Tên này có bị làm sao kô.
- Là No.1 đấy ko hiểu à. Còn cần phải giải thích nữa à.
Tên này chuẩn bị lại **** mình ngu, đần độn đây mà. Chị này cái gì chả biết. Nghĩ Kim Anh nói:
- À kô. Hơi ngạc nhiên tý thôi.
Mà…hic mình cũng xinh nhưng làm sao quyến rũ nổi tên No. 1 nổi tiếng đá đông lạnh đấy có chứ. Cậu ta lại còn ít đến trường thì làm sao mình thực hiện kế họach gây sự chú ý của cậu a đây, thà cái tên No. 2 bảo mình đền luôn đi. Nhưng lấy đâu ra đây. Ông Phùng không đuổi mình ra ngoài đê ở là may. Hic.
Nhìn khuôn mặt méo xẹo đau khổ của Kim Anh, Tử Kỳ khích tướng:
- Sao, kô tự tin à.
(Cái gì. Dám bảo bản cô nương đây kô dám mới sợ chứ. Đây kô sợ trời, kô sợ đất, kô sợ trộm, kô sợ ai hết. Sợ mỗi kô có tiền trả nợ
Nở nụ cười tự tin nhất, quyến rũ nhất, sexy nhất của mình ra:
- Xời xời xời, Chuyện nhỏ. Có gì mà kô tự tin.
Biết ngay chiêu này có tác dụng với cô ta mà. Tử Kỳ cười khẩy:
- Vậy sao.
Kim Anh nhìn nụ cười đáng ghét của Tử Kỳ, cô hắng giọng:
- Nụ cười đấy là ý gì thế.
- Trả ý gì.
” Đúng là gặp phải tên ác tặc.”
Tử Kỳ kéo tay áo lên xem đồng hồ rồi anh ngước lên nói với Kim Anh:
- Thỏa thuận đã xong. Cô có thể phắn ra khỏi ” home mt” của tôi rồi đấy.
Kim Anh nhìn Tử Kỳ trân trối. ” Tên này có phảo đàn ông không vậy. Dám đuổi một cô gái xinh đẹp thế này ra ngoài một cách không thương tiếc vậy sao. Vật mà cái gì mà ga lăng, hay giúp đỡ các bạn gái. Lời đồn đúng là lời đồn. Khác 100.1 % luôn ấy chứ. Có mà là đồ ác tặc chứ thiên thần cái nỗi gì… Xùy xùy xùy.
Tử Kỳ thấy Kim Anh không nhúc nhích, anh cau có:
- Định lì mặt ở đây à 1m60.
Kim Anh lườm Tử Kỳ rồi đứng lên bỏ về. Tử Kỳ nhìn theo rồi bật cười ha hả, a nằm lăn ra giường đưa tấm ảnh chụp chung của Trịnh Kim với Tử Kỳ ra xem, anh cười nhếch mép:
- Thú vị đây.
***
Một tên học sinh chạy xộc vào căng tin của trường hô ầm ĩ lên thong bào với mọi người tên No. 1 gì đó chuẩn bị tái xuất giang hồ thì phải. – Kim Anh thầm nghĩ.
3 giây sau.
Một cảnh tưởng khủng khiếp xảy ra. Mọi người không biết từ đâu chui ra mà có thể nhiều đến thế. 1000 năm Thăng Long cũng chưa chắc chặt đến không thể thở được như thế. Căng tin trống không còn mỗi Kim Anh với Tú Anh đang chăm chú giải quyết nốt phần cơm của mình.
Cô ngước đầu lên. Nhìn quanh rồi thốt:
- Có cần cuồng nộ vậy không.
Tú Anh tặc lưỡi:
- Idol đến mà lại. Chị không ra chiêm ngưỡng dung nhan của “chàng” à.
Kim Anh hờ hững hút nốt li sinh tố bơ:
- Không.
Mà tên học sinh kia vừa nói gì mà No. 1 .Mà No.1 không phải là…
Như chợt nhớ ra điều gì, cô vội đặt li sinh tố xuống bàn, kéo tay Tú Anh đứng dậy hấp tấp:
- Không ổn rồi. Đi.
Cô kéo tay Tú anh vừa đi, anh vừa hỏi:
- Đi đâu.
- Đi ra xem mặt thằng No. 1 gì đấy đấy.
Ra đến nơi Kim Anh thấy đông ngẹt, cô không thể nào chen được.
Những tiếng hò hét làm Kim Anh điếc hết cả tai, cô cố bon chen nhưng đều bị đẩy ra bên ngoài. Bực mình Kim Anh hét:
” Trường bị cháy.”
Không phản ứng.
” Nước sôi đây.”
Không phản ứng.
Kim Anh bực mình với cái lũ mê trai này. Nhìn sang bên cạnh thấy Tú Anh đang cố gắng đẩy đẩy một cô gái nào đó để chen lên chỗ mình. Cô cười nham hiểm.
Tú Anh nhìn chị cười đểu, anh nổi hết da gà, cảnh giác:
- Gì vậy.
Kim Anh hít một hơi thật sâu gào to hết sức có thể:
- TÚ ANH NO. 3 GIÁ LÂM…
Tú Anh vội vàng đưa tay lên chặn miệng chị mình nhưng không kịp:
- Chị làm gì vậy.
Y rằng một lũ mê trai đừng gần nghe Kim Anh nói No. 3 xuất hiện liền quay phắt sang chỗ Tú Anh gào thét ầm ĩ như kiểu gặp được nổi tiếng vậy. Nhìn thấy Tú Anh bị vây kín với vẻ mặt hằm hằm nhìn mình. Cô le lưỡi. Vì giữ hình tượng anh lại phải quay lại cười với đám nữ sinh vẫy tay.
Tận dụng cơ hội khi mọi người chia làm hai ngã. Cô xông vào nhưng vì quá đà cô bị ngã chúi nhủi ra phóa trước. Một cứ ngã cực “Hit”.
Kim Anh đau điếng ngẩng mặt lên nhìn người đang đi giữa hai hang học sinh. Nữ sinh xung quanh rú ầm lên. Cô chưa kịp nhìn kĩ mặt mũi anh ta thế nào chỉ thấy người anh ta như tỏa ánh nắng, không nhìn thấy xung quanh đâu nũa.
Thấy anh ta đang dần tiến tới phía mình.
Kim Anh đứng bật dậy phi thẳng vào người anh ra. Lao vào người Trịnh Kim giả vờ như bị ngã.
Biết Kim Anh chuẩn bị làm gì, không những không làm theo kế hoạch của cô mà anh còn né sang một bên.
Ầm!!!…
Một tiếng động tàn khốc vang lên.
Ơ sao lại có cảm giác nhỉ. Những tình huống này trong truyện tiếu thuyết nó phải nhẹ tựa lông hồng. Và còn có cảm giác mềm mềm nữa chứ nhờ.
Đau điếng cô mở mắt nhìn hiện thực tàn khốc. Xoa xoa mông bị ê.” Đúng là cái tên lạnh lùng. Có cần phải tỏ ra lạnh lùng mà còn “vô lăng” vậy không.”
Cái gì kia. Cái lũ mê trai kia. Mắt hình tim mồm chảy nước dãi. OMG~!!!. Cô lườm dọc lũ mê trai rồi đứng dậy.
Kế hoạch A:Mĩ nhân kế thất bại.
Chiển khai Kế hoạch B, Không ưa ngọt chị sẽ ưa đăng cho cưng xem.
Kim Anh làm mặt thật ngầu dang tay ra đứng chắn trước mặt không cho Trịnh Kim đi, anh nhin cô. Cô không nhìn lại mà hất mặt lên trời không them nhìn Trịnh Kim, nói giọng đàn chị:
- Ê thằng
em, biết chị là ai không.
Mấy nhỏ mê trai bất ngờ trước hành động “điên rồ’ của Kim Anh. Không thốt lên lời. Một lúc sau như tỉnh mộng cả lũ vỡ òa:
- Trời ơi, con nhỏ kia nghĩ nó là ai mà dám lỗ mãng với cục cưng trường mình vậy.
- Hứ…đã xấu còn thích dùng Ômô.
-…
Kim Anh nghe những lời bàn tán xì xầm mà muốn nhảy bổ túm một người đánh cho hả giận. Vì trai mà không giữ thể diện cho “chị em” gì hết.
Tú Anh tránh được đám nữ sinh bám theo anh. Lách vào chỗ đám đông xem bà chị trổ tài quậy phá.
Kim Anh thấy oai đủ rồi. Cô nhìn thẳng mặt Trịnh Kim, bỗng cô đơ ra mấy giây rồi chỉ vào mặt Trịnh Kim:
- Í…người quen.
Trịnh Kim khẽ nhếch môi:
- Quen sao?
Cả lũ lại “xì” lên một tiếng rõ dài như khinh bỉ cô. Lại them một trận “động lời”
- Thấy sang bắt quàng làm họ nữa kìa.
- Nhỏ này mặt dày thậy.
” Chúc ơi…Con nhỏ này đang làm gì vậy, mất mặt chết đi được.” – Tú Anh kêu thềm trong bụng khi nghe những lời bàn tán về chị mình. Anh lách đám đổng rồi chuồn đi luôn.
Kim Anh kể:
- Lần trước đi học muốn đấy, nhớ kô.
Không phản ứng:
- Không nhớ à. Cậu với tôi trèo tường nữa ấy. Rồi còn tý nữa thì bị giám thị bắt v…v.
Chưa nói hết thì Trịnh Kim đã bỏ đi, Kim Anh vừa chạy theo vừa cố lải nhải để cho Trịnh Kim nhớ ra cô nhưng vô tác dụng, cả lũ con gái chen lấn xô đẩy chạy theo sau nhìn Trịnh Kim, cô bị bọn nữ sinh mê trai chen đến nỗi rách cả áo, đầu tóc thì rồi tung lên ....
« Trước1...1112131415...92Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ