Pair of Vintage Old School Fru
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Cappuccino Full Miễn Phí

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Vì vậy các lớp hãy chuẩn bị thật chu đáo cho cuộc thị hái hoa học tập kì này.
Hiệu trưởng.”
Thế đấy quý vị, tuy nói là hái hoa học tập dành cho tất cả các học sinh của trường nhưng nào biết rằng, tất cả các lớp đều lôi đầu những cán sự bộ môn ra làm tiên phong thôi và lớp tôi là một ví dụ điển hình đây.
Sau khi nhà trường đăng thông báo xong thì vào tiết sinh hoạt cuối tuần, cô chủ nhiệm liền mở ngay một cuộc bình chọn các ứng cử viên tham gia cuộc thi hái hoa học tập. Đương nhiên, lớp phó học tập Toàn phởn là thằng bị lôi đầu trước tiên rồi, kế đến không ai khác hơn là bé Phương siêu xuất sắc của lớp tôi, người có thể một mình cân cả tổ tôi lên hạng nhất lớp đấy, hề hề.
Nhưng 2 vị trí còn lại thì khá là khó khăn, bởi lẽ lớp tôi còn rất nhiều cán sự có thể đảm nhiệm vị trí tiên phong của cả lớp như cán sự Hóa, cán sự Lý, cán sự Địa…Nhưng vị trí thì chỉ còn 2 thôi nên quyết định ai sẽ vào đội tuyển thì cần phải suy nghĩ nhiều.
Thế nhưng chẳng bao lâu thì cả lớp cũng chọn được thí sinh thứ 3 tham dự cuộc thi hái hoa học tập, đó chính là nhỏ Lam Ngọc lớp trưởng nghiêm nghị.
Theo ý kiến chủ quan của tôi thì Lam Ngọc là một sự lựa chọn cực kì chính xác, vì tuy nhỏ học cũng không giỏi hơn Hoàng Mai là bao, nhưng được cái ai cũng biết nhỏ là chỉ huy đội cờ đỏ của trường nên có vài phần nể sợ, vả lại nhỏ có ánh nhìn lạnh lùng có thể trấn áp bất kì người nào đứng trước mặt mình, điều này có thể ví như haki trong one piece ấy, hề hề. Thế nên dù không trả lời câu hỏi được thì nhỏ cũng có thể làm cho mấy đứa lớp khác ngán ngẩm mà không dám giơ tay trả lời.
Vậy là người thứ 3 đã được lựa chọn, chỉ còn suất cuối cùng cho người xui xẻo nhất thôi, bởi lẽvào được đội tuyển của lớp thì chẳng vinh dự gì trong khi phải hì hục học ngày học đêm để nắm bắt được hết kiến thức căn bản chuẩn bị cho cuộc thi lần nàycũng như kì thi học kì sắp tới đây.
Nếu như bình thường thì tôi có thể bỏ vài môn ra mà tập trung vào những môn mình yếu kém rồi, thế nhưng đã vào đội tuyển thì phải xác định là sách có bao nhiêu học hết bấy nhiêu nếu không muốn phải thua thiệt trước lớp khác. Hơn nữa, lớp tôi là 1 trong 5 lớp chọn của khối 10, vì thế mục tiêu kì này của lớp tôi là phải nằm trong top 5 toàn khối, áp lực càng chồng chất áp lực hơn.
Thế nhưng tôi nào đâu ngờ được chính mình phải dấng thân vào công việc nguy hiểm đó, và người khiến tôi phải dấng thân vào đó không ai khác chính là con quỷ Tiên vượn luôn đối đầu với tôi từ hồi đầu năm đến giờ. Có lần tôi đã nói rằng con nhỏ đó là khắc tinh của tôi quả thật không sai chút nào, nó luôn đem tôi ra để bơm đểu đủ mọi thứ, mà nó còn là con gái nữa nên tôi chẳng làm gì được ngoài nghiến răng tức tối:
- Cô ơi, em thấy bạn Phong là thích hợp nhất đó cô, vì em nghe nói đa số câu hỏi trong cuộc thi là thuộc về môn tiếng anh hết á!
- À, cô cung có nghe nói, mà Phong là cán sự anh văn của lớp ta phải không nào?
- D…dạ…phải! – Tôi giật thót khi nghe cô Thanh xướng tên.
- Vậy em tham gia vào đội tuyển được chứ?
- Không được cô ơi, ngoài môn anh văn ra mấy môn kia em lèng èng lắm ạ! – Tôi cắn răng trăn trối.
- Lèng èng thì đi học thêm, không muốn giúp cả lớp đoạt giải sao? – Nhỏ lườm tôi xỉa xói.
- Ê, nhịn nhiều rồi nhe…
- Thôi Phong…! – Bé Phương nheo mắt ngăn tôi lại.
- Bạn Tiên nói có lí đấy, em chịu khó đi học thêm nhé Phong! Hay là để cô giới thiệu người dạy thêm cho em?
- À thì…được ạ! – Tôi miễn cưỡng chấp nhận.
- Vậy Ngọc Phương chịu khó dạy thêm cho bạn Phong nhé?
- Dạ, không có gì đâu cô!
- Vậy là lớp chúng ta chọn được 4 người cho cuộc thi hái hoa học tập rồi nhé, đó là bạn: Lam Ngọc, Nhật Toàn, Ngọc Phương và Đại Phong, các em thấy đã hợp lí chưa nào?
- Hợp líííííííííííííí…! – Cả lớp đồng thanh khoái chí.
- Vậy hôm nay các em về sớm chuẩn bị bài vở ôn thi nhé!
- Dạ…!
Thế là cả lớp đồng loạt ùa khỏi cửa, mấy khi được cô về sớm như thế nên mặt đứa nào đứa nấy phởn thấy rõ, nói là về nhà sớm ôn bài chứ mấy tụi này sức mấy làm theo, toàn là dân anh chị nước tới chân mới nhảy không mà, hề hề giống tôi, còn nhớ hồi học cấp 2 thì tôi chuyên môn đợi gần thi học kì mới sụt sịt ôn bài, có khi còn cách ngày thi 1- 2 ngày mà tôi còn bỏ đi đá banh với tụi thằng Huy luôn mới ác.
Bọn nó thì vui rồi đấy, còn tôi thì rầu muốn khóc luôn đây, bởi lẽ vừa ra đến bàn của Hoàng Mai thì đã bị em đay nghiến đến sám cả mặt mày:
- Phong ới là Phong, sao anh cứ để em lo hoài thế này hả?
- H…hả, chuyện gì nữa vậy?
- Còn hỏi em nữa, lần này đến lượt Ngọc Phương rồi!
- Ớ là sao?
- Hứ, hết Lanna rồi lại đến Ngọc Phương, sao anh cứ để em lo hoài thế hả… – Hoàng Mai tức tối lòn tay định véo hông tôi.
Nhưng em chưa kịp làm điều đó thì đã có một bàn tay từ đâu kéo tôi ra sau một đoạn vừa đủ để tránh khỏi cái véo hông thấu trời đó. Ngớ người, tôi quay mặt ra sau thì đã thấy nhỏ Phương cau mày phùng má làm mặt hết sức bực bội nhưng trong phút chốc nhỏ lại chuyển thành khuôn mặt tươi cười, hồn nhiên như trẻ còn mà đối chuyện với Hoàng Mai:
- Mình bàn chuyện một tý có ảnh hưởng gì đến hai người không?
- Không có gì! Bạn cứ nói đi! – Hoàng Mai nhíu mày khoanh tay trước ngực.
- Chỉ là chuyện dạy kèm cho Phong thôi
- Thế thì sao?
- Phong sẽ qua nhà mình học thêm từ nay cho đến lúc cuộc thi hái hoa học tập diễn ra!
- Sao phải qua nhà bạn chứ? – Hoàng Mai ngạc nhiên.
- Mình sợ phải đi một mình vào buổi tối mà!
- Buổi tối nữa sao?
- Ừa, mình không rảnh vào buổi chiều, nên phải dạy vào buổi tối, chỉ còn cách đó thôi!
- Thôi được rồi, cứ y như thế đi! – Hoàng Mai thở dài ngán ngẫm.
- Vậy mình về nhé, 6h tối có mặt ở nhà mình bắt đầu từ ngày mai! – Bé Phương cười hiền chào tạm biệt rồi ra về.
Tôi đã từng nói rằng, Ngọc Phương là một cô bé ngây ngô, hoạt bát nên chẳng mít lòng ai cả. Ngược lại, mọi người trong lớp kể cả các lớp khác đều rất mến mộ nhỏ, vì thế khi nhỏ đề xướng việc dạy thêm ở nhà mình thì Hoàng Mai không thể nào to tiếng, đá xoáy như nói chuyện với Lan được, hơn nữa là mọi lí lẽ của bé Phương đều rất hợp lí.
Quả thật nhỏ không biết đạp xe đạp, tuổi thì chưa đủ để chạy xe máy, vả lại con gái con đứa đi ra ngoài một mình vào buổi tối thì dù có biết võ đến đâu cũng không dám làm liều mà đi hiên ngang ngoài đường, thời buổi bây giờ lắm kẻ gian ác, nó mà cầm ốngchích uy hiếp mình giữa đường thì có cho vàng cũng không dám manh động, lạng quạng bị sida như chơi chứ giỡn.
Trở lại với hiện tại, sau khi Ngọc Phương đã đi khỏi thì Hoàng Mai lại trầm ngâm không nói gì, chỉ thở hắc ra một tiếng rồi lẳng lặng bước đi như người vô hồn. Biết được có điều chẳng lành, tôi vội bước dài đến trước một bước vừa đi song song với em vừa âu yếm thì thầm:
- Bé Mai à, lại giận chuyện của Ngọc Phương nữa hả?
- Anh không thấy em thật tội nghiệp hay sao chứ?
- Trời ơi, bé Mai của anh không ăn hiếp người ta thôi chứ tội nghiệp gì?
- Hứ, anh nói như kiểu em là mấy bà tám ngoài chợ lo chuyện bao đồng không bằng, tất cả là vì anh đấy thôi!...
« Trước1...9293949596...122Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ