XtGem Forum catalog
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Cappuccino Full Miễn Phí

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Phong bảo đưa cho Phong! – Tôi gằn giọng
- …- Nhỏ vẫn ôm cái cặp
- Đưa đây…! – Tôi mất bình tĩnh quát lên.
Nhỏ giật thót mình rồi từ từ mở cặp ra, rung rẩy đưa hết tập cho tôi. Cầm chồng tập trong tay, tôi sững sốt khi thấy toàn bộ số tập bị mất của tôi đều ở trong cặp nhỏ, cố gắng bình tĩnh tôi hỏi nhỏ:
- Lấy tập Phong làm gì?
Nhỏ lắc đầu tay rung rung ôm chiếc cặp như phao cứu sinh.
Đến đây tôi đã mất bình tĩnh sạt vào mặt nhỏ một chập như vũ bão.
- Thiệt là…, chã biết nói làm sao với cô nữa đây, cô có biết là tôi chưa chép bài hay không, giỡn thì đừng có giỡn quá như thế, học chứ có phải đùa đâu…mệt thật…hừ…!
Nhỏ vẫn cuối gầm mặt, mím môi vai bắt đầu rung rung.
Thấy nhỏ thế tôi cũng chả muốn làm lớn chuyện làm gì nên bèn hạ giọng.
- Lúc nãy loay hoay không biết vẽ vời gì trong cuốn tập tôi nữa đây, chắc là vẽ bậy chứ gì,… ơ…cái…hả…ả…ả…!
Cuốn tập trong tay tôi lúc này đầy ấp chữ…không phải vẽ bậy gì hết mà là nội dung của bài học tôi bỏ lở hôm qua, những chữ viết thanh mảnh này không ai khác chính là chữ của nhỏ
Phương…thì ra nhỏ…chép bài giúp mình…Lúc này trong tôi nổi lên một cảm giác tội lỗi, áy náy vô cùng. Tôi bối rối nhìn sang nhỏ vẫn đang
cúi mặt xuống đất, bây giờ tôi mới để ý thấy sắc mặt phờ phạc, mệt mỏi của nhỏ, có lẽ nhỏ đã thức suốt đêm chép bài cho tôi.
Hít một hơi thật dài để giảm bớt cảm giác ứ nghẹn nơi cổ họng, tôi nhẹ nhàng hỏi nhỏ:
- Phương chép bài cho Phong à?
Gật.
- Thức suôt đêm?
Gật.
- Híc…! Khờ quá, Phong có bảo Phương chép giúp đâu mà Phương phải tự hành hạ mình chứ?
Đến đấy nhỏ không trả lời nữa, vai bắt đầu rung rung, khuôn mặt đã ướt đẫm nước mắt.
Biết mình lỡ miệng tôi vội chữa lửa ngay:
- Hơ…Phong xin lỗi, Phong không cố ý nói thế đâu… đừng khóc mà…! – vừa nói tôi vừa lấy tay gạt đi hàng nước mắt của nhỏ.
Chẳng những không hiệu quả mà còn làm nhỏ khóc bạo hơn. Giờ đây tôi đang đứng trước nguy cơ bị bàn dân thiên hạ phát hiện, thế nào cũng bị tụi nó nói là ăn hiếp nhỏ Phương cho coi. Suy đi nghĩ lại một hồi, tôi cũng nghĩ ra một kế sách mà tôi cho là phù hợp với nhỏ Phương nhất, đó là chính là…
- Ớ… ờ…Phương à…Phong biết lỗi ùi…!- Vừa nói tôi vừa lấy tay làm mặt xấu
Vâng…! Cách của tôi chính là dùng kiểu dỗ con nít khóc để áp dụng cho nhỏ Phương, hợp lý quá xá con cá cảnh rồi.
- Phương ui, Phương à…Phương không tha lỗi cho Phong là Phong ăn vạ ở đây luôn đó…! – Tôi giả bộ nằm xuống vật vã trên bàn.
Thấy nhỏ dần nín khóc tôi chơi tới luôn:
- Phương hông nín khóc là Phong khóc theo lun đó…xem nè hu…hu…hu – Tôi đưa tay lên mắt dụi
dụi như khóc.
Lát sau thấy nhỏ nín khóc hẳn, miệng chúm chím cười là tôi biết mình thành công rồi, thế nên tôi nghiêm giọng chốt đáp án:
- Vậy…Phong biết lỗi rồi đừng giận Phong nữa nha!
Khẽ gật.
Phù…! Tôi thở phào nhẹ nhõm mà vuốt mồ hôi trên trán, công nhận dùng cách dỗ con nít cũng hiệu nghiệm nữa, đúng là tôi phục nhỏ Ngọc Phương này sát đất luôn.
Cầm chồng tập trên tay tôi nhẹ giọng hỏi:
- Phương đã ăn sáng chưa?
Lắc đầu ôm bụng.
Lấy trong cặp ổ bánh mì mới mua lúc sáng, định vào lớp để ăn dần mà tôi tặc lưỡi:
- “Thôi kệ rán nhịn một bữa, nhỏ vì mình mà chưa ăn sáng nên để cho nhỏ ăn vậy, mình là con trai mà, kẻo lát đói nhỏ khóc hu hu nữa thì khổ thân mình”
Nhìn ổ bánh mì tôi đưa, nhỏ tròn mắt ngạc nhiên:
- Hề…! Thì Phương bảo chưa ăn mà, cái này cho Phương đó, coi như món quà xin lỗi của Phong vậy! – Tôi gãi đầu.
Nhỏ khẽ cười rôi cầm ổ bánh mì trong tay ăn ngon lành, thỉnh thoảng lại còn nheo mắt, nhăn mặt vì cắn trúng ớt nữa chứ, nhìn đáng yêu vô cùng, biết thế tôi bảo chỗ bán bánh mì dầm thêm mấy trái ớt nữa xem sao? Không khéo nhỏ lại vừa ăn vừa khóc thì khốn!
Thật ra theo con mắt khách quan của tôi mà đánh giá thì nhỏ Phương này phải học cấp 1 mới đúng, tính tình gì như trẻ con, lại cộng thêm khoảng mít ướt nữa cho học mẫu giáo còn được.
Chợt… ọc… ọc… ọc. Ặc thật…! Tiếng bụng đói phản chủ réo lên! Do ăn sáng quen rồi giờ tự nhiên bỏ bữa nên bụng nó đả đảo kịch liệt làm tôi ngượng muốn độn thổ.
Còn đang thầm rủa cái bụng trời đánh thì bất chợt, một bàn tay nhỏ nhắn xinh xinh nhẹ nhàng chìa nửa ổ bánh mì trước mặt tôi. Là Ngọc Phương…! Nhỏ nhìn tôi miệng nở nụ cười quá ư là dễ thương làm tim tôi thí đều muốn bắn ra khỏi lồng ngực.
Cầm nửa ổ bánh mì trong tay mà tôi muốn ứ nước mắt, cứ như là đang giữa sa mạc gặp được hồ nước vậy. Nhìn nhỏ khẽ cười tôi nghĩ thầm:
- “Chậc…! Nhỏ Phương kể ra cũng tốt, đánh giá nhỏ học mẫu giáo là sai rồi, cấp 2 mới đúng, mỗi tội mít ướt nên cho nhỏ học lớp 6 là vừa” – Công nhận về cái khoảng nghĩ nhảm là tôi vô đối.
================
Hai tiết cô chủ nhiệm trôi qua thành công mĩ mãn khi tôi xung phong dịch luôn nguyên phần Reading của bài Tiếng anh làm tụi con gái trong lớp cứ trố mắt lên ngưỡng mộ, tôi thì được dịp phỡn ra mặt.
- Thằng này coi vậy mà học tiếng anh cũng siêu ghê ta! – Thằng Toàn vỗ vai tôi tấm tắc
- Hê sư phụ, nhớ bày cho em môn tiếng anh nha. Gì chứ môn này em ẹ lắm! – Khanh khờ nhe
răng.
- Chú cứ yên tâm, sau này có khó khăn gì để Phong đây giúp một tay!
Tôi cứ ba hoa mà sau này nghĩ lại mới thấy mình dại miệng, kể từ bữa đó trở đi, hễ có môn anh văn là nó với mấy đứa khác cứ nhè đầu tôi ra hỏi bài làm tôi trả lời muốn xái cả quai hàm.
================
Ớ… ờ…oáp… ằm…tôi ngáp dài ngao ngán nằm dài ường trên bàn, nhỏ Phương vừa ra chơi đã chạy tót ra ngoài mất hút, Khỏi nói tôi cũng biết con mọt sách đó đi đâu rồi, bỏ lại mình tôi ngồi trong lớp yểu xiều như cọng bún thiêu.
- Ơ! Ra chơi Phong không đi vận động hở – Em Mai ngạc nhiên hỏi
- Thôi có một mình mà đi đâu!
- Thế bạn của Phong đi đâu rồi! – Em nghiêng mái đầu
- Ầy…cái bọn đó vừa nghe có hốt gơn ở đâu bên A6 gì đấy nên đi hết ráo! – Tôi ngáp dài
- Phong không đi theo sao?
- Lớp mình cũng có vậy đi chi cho mệt!
- Là ai?
- Thì Mai đó…! – Tôi vẫn chưa tỉnh ngủ, đáp gọn ơ
- Thiệt hở…?
- …??!?!? Ớ… à…thì…thiệt! – Tôi giật mình tỉnh giất vì biết mình vừa lở lời.
- Thế Phong có muốn đi can- tin với hot girl hông? – Em hấp háy mắt hai gò má đỏ ửng.
- Đi can- tin hở…? – Tôi ấp úng.
- Sao thế? Chê Mai xấu phải hông? – Em phụng phịu.
- Ớ không…không, đi liền. – Tôi luốn cuống dẹp đống tập sách tiết trước vào cặp.
==============
Dọc hành lang, tôi lại được dịp dùng đôi tai của mình hết công suất…
- Thằng đó nữa kìa tụi bây!
- Sao toàn đi với gái đẹp thế?
- Sướng ghê ha?
- Ước gì tao được như thằng đó.
Khà khà! Khác với mấy lần trước, lần này toàn là những câu tâng bốc tôi lên chín tầng mây khi chúng tôi đi ngang qua các lớp, có lẽ tụi nó đã chấp nhận một điều là tôi quá là đẹp trai nên không còn dèm pha nữa (công nhận mình tự sướng gớm), ấy thế mà lại có thằng chốt một câu làm tôi muốn xung thiên:
- Osin của ẻm đó…!
==============
Gần đến can- tin, tôi và Mai sựng lại khi thấy bọn côn đồ bữa trước án ngữ trước mặt, Hoàng Mai sợ sệch nép sau lưng tôi:
- Cô thì giỏi rồi, vừa rời khỏi tôi là kiếm được thằng khác thế chỗ ngay! – Tên cầm đầu hếch miệng.
- Tôi với anh chẳng còn gì nữa, đừng có bám theo tôi! – Em Mai càng nép sát tôi hơn.
- Chậc…! Tôi chỉ muốn xem cô ở cạnh thằng nhóc này có tốt không thôi! – Càng nói hắn càng tiến lại gần.
- Đó là việc của tôi, không cần anh phải quan tâm. – Em bóp chặt lấy vai tôi....
« Trước1...910111213...122Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ