↓↓ Đọc Truyện Không Hứa Hẹn Full Online
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Hôm ấy D gọi điện đến cảm ơn tôi vụ lúc sáng
- Alo
- D cảm ơn anh H về chuyện lúc sáng nhé
- Hì, có gì đâu, H mới thấy có lỗi
- Ơ, sao lại là có lỗi ạ
- Thì những lúc bên H, D toàn gặp chuyện xui xẻo chứ sao
- Hihi, anh H khéo đùa, ở bên anh mãi xui bao nhiêu D cũng chịu được…
Tôi im lặng trước câu nói đó, phải một lúc sau thì D chào tôi rồi cúp máy…
Mấy hôm sau tôi tiếp tục ổn định cuộc sống như thường ngày, tôi cũng xin nghỉ làm thêm mà đầu tư vào việc học nhiều hơn…
Tối hôm đó trời mưa, ngồi trong phòng tôi cảm nhận tiếng mưa rơi bận rộn bên ngoài, khẽ có tiếng sấm, tiếng sét làm lòng tôi sao quá trống trải, đang định nhắn tin cho L thì L đã gọi trước
- Hai, bé học bài xong chưa, mưa to quá (đôi lúc như nhiều khi tôi vẫn không thay đổi cách xưng hô)
- Dạ, em vừa học xong, anh thì sao
- Anh cũng vậy, mà sao giọng có vẻ run vậy, anh chẳng nghe gì hết
- Thì tại trời đang mưa mà, với lại em đang sợ quá, giọng L nhỏ nhẹ
- Sợ gì?
- Em sợ ma
- Uầy, anh thì đang mong gặp được con ma nào để xem hình thù nó ra sao đây (chém tí)
- Hic, thật không ạ
- Thật mà mà ba má em đâu để tiểu thơ một mình thế kia
- Dạ Ba má em đi có việc từ sáng, tối mai mới về cơ, giờ cô giúp việc cũng về rồi, mỗi mình em ở nhà, em sợ lắm…Anh H hát cho em nghe đi
Phút định thần suy nghĩ, tôi thấy lo cho L quá, thân con gái yếu mềm ở một mình, ngôi nhà thì to mà trái tim yếu mềm ấy thì sao nhỏ bé quá…
- Đợi đó anh đến, tôi tắt máy luôn (chẳng biết L có nghe câu sau cùng không nữa)
Nói là làm, tôi vơ lấy cái ô, mặc thêm áo rồi lao xe đến nhà em
Đứng trước cửa nhà em tôi ấn chuông nhưng dường như tiếng mưa đã át lấy tiếng chuông thân thuộc… Lọ mọ rút điện thoại ra tôi gọi cho L
- Anh đang dưới nhà nè, xuống mở cửa cho anh nào
- L nhanh nhẹn cầm ô chạy xuống trong bộ đồ ngủ, cất bước trong đêm mưa, trông thật quyên rũ
- Hihi, em cứ tưởng anh đùa, ai dè anh đến thật…
- Hi, nghe tiếng em run thế sao anh nỡ để bé ở nhà một mình được, tôi nói to át tiếng mưa đang nhảy nhót trên chiếc ô
Đêm đó sau tiết mục ca hát thì tôi chuyển qua tiết mục kể truyện cổ tích, những câu chuyện mà hầu hết tôi nghe từ Bà Nội tôi kể,
- Anh H kể chuyện cười cho em đi, hihi (lắm chương trình vậy bà)
Rồi tôi lại nhìn vào chiếc đèn ngủ mà kể chuyện cười, những câu chuyện tôi nghe từ nhiều người, những câu chuyện đọc qua sách báo, có lúc bí quá tôi lại lôi mấy chuyện cũ hồi nhỏ của tôi ra kể, em thì có vẻ rất thích thú…Lát sau như được đà tôi nhỏ giọng…
- L à, những lúc em buồn thế này cứ gọi anh đến nhé, anh sẽ làm tất cả để em được vui…L…àh…
Mãi không nghe gì tôi quay lại thì bé đã ngủ lúc nào không hayTôi lại có dịp nhìn L kỹ hơn, tôi nhìn đôi má em, đôi mắt em, khuôn mặt em, ôi sao em đẹp vậy L tôi nhẹ nhàng thủ thỉ…Còn em thì đang ngủ ngon như một nàng tiên đang lạc vào khu rừng của tên đốn củi đập chai
Tôi gần như đang đăm đuối trước vẻ đẹp cho em, tôi im lắng ngắm nàng…Rồi tôi dần đưa bờ môi xuống tìm kiếm nụ hôn từ đôi môi ướt mọng của nàng…Như định thần lại, tôi đứng dậy lắc lắc cái đầu như muốn thoát ra khỏi vẻ đẹp hút hồn đó…”Đời không như phim đâu H, cẩn thận ăn tát như chơi” tôi tự nhủ mình như thế rồi cười bâng quơ…Định ra về nhưng đã 2 giờ sáng rồi, giờ này chắc ông chủ trọ cũng đã đóng cửa…
Đêm đó tôi nằm ngủ ở chiếc ghế sa lông kế bên đủ để nhìn em, tôi suy nghĩ rất nhiều điều…Và chợt nhận ra rằng tôi còn lo lắng cho người con gái trước mặt mình còn hơn cả chính bản thân nữa, những lúc bên L tôi lại cảm thấy trái tim mình loạn nhịp, nó chẳng biết nghe lời chủ nhân nữa L đang giết chết trái tim này hay đang sưởi ấm trái tim lạnh giá của tôi bấy lâu nay đây…Tôi nhận ra rằng từ lúc nào tôi đã yêu L mất rồi, tôi yêu L, yêu cái tâm hồn ngây ngô của em, yêu cái nụ cười của em, tôi sợ em buồn…Tôi yêu L, nó chẳng phải là sự nhất thời của một thằng con trai mới lớn nhìn thấy người gái đẹp, với mong muốn tìm kiếm cảm giác thể xác…Vì ngay tại đây, lúc này đây, tôi đang cảm thấy trái tim mình thật ấm, màn đêm đã bớt những hạt mưa hay tình yêu mình hằng khao khát, ấp ủ giờ đang bên cạnh mình, tôi chẳng biết nữa…Tôi lan man với những suy nghĩ đó và thiếp ngủ đi lúc nào không hay…
Chap 17:
Sáng tỉnh dậy, tôi thấy trên người đã có tâm chăn mềm mại đắp tự lúc nào, đi xuống nhà thấy L đang cặm cụi nấu ăn trong bộ đồ ngủ đầy quyến rũ…Lặng đứng nhìn L tôi lại mường tưởng được ôm bé từ phía sau mà thỏ thẻ những lời yêu thương vào tai như những cặp tình nhân trong mấy phim hàn xẻng trước tôi xem Nhưng tôi lại thấy sợ, tôi thấy mình sao yếu đuối quá. Rồi thẳng người tiến lại gần L, như bất giác L quay ra phía sau, thấy tôi mắt em long lanh hé nở một nụ cười ngọt ngào…Trước nụ cười ấy tôi như con ong đang ngập giữa hũ mật ngọt chết người.
- Anh dậy ùi à?
- Đêm qua em ngủ ngon chứ?
- Dạ, quá ngon ấy chứ, hihi, anh H thì sao
- Anh cũng ngủ ngon (hơn 3h sáng mới ngủ em à)
- Hihi, L cảm ơn anh nhiều nhé
- Hì, có gì đâu, bất cứ khi nào em cần anh sẵn sàng bên em
- Hihi, anh đúng là người đàn ông lý tưởng đó…
- Lý tưởng, thật á, tin được không…
- Hihi, thì anh cứ tin đi…
- Anh vào phòng vệ sinh mặt mũi đi, rồi ra ăn sáng với em
Bữa sáng hôm đó thật “thịnh soạn” bánh mì + trứng + 1 cốc sữa tươi
- Chà, toàn cây nhà lá vườn em nhỉ:
- Hix, Trêu em, em chỉ biết mỗi chiên trứng thôi, anh thông cảm, hihi
- Uầy, thế sau này ai lấy em về chắc ăn trứng chiên no
- Kệ, lúc đó tính sau, hihi
Bữa ăn sáng tôi cứ mãi ngắm L, trông em ăn như con mèo con vậy, kute khủng khiếp
- Anh không ăn nhìn chi em
- Anh nhìn em là no rồi, cần gì ăn nữa
- Khéo nịnh thôi
Tôi về nhà đánh một giấc ngủ “tăng ca” nữa đến trưa mới dậy, hôm nay là thứ bảy, bầu trời xuân có chút nắng ấm nhẹ, từng đàn bướm khẽ dập dìu cánh đuổi nhau đi theo hàng, phê phẩy cái cánh theo nhịp…Ngồi suy nghĩ bâng quơ trước cầu thang thì nghe tiếng của cô chủ trọ vọng từ dưới lên
- Ngồi nghĩ gì mà ngơ ngác thấy tội thế con, đang tính kiếm em nào đi chơi à
- Cháu thì có em nào ạ, cô có gửi con P (con gái cô chủ trọ) cho cháu thì cháu yêu, hêhê
- Được, cô duyệt cho 2 đứa mày yêu nhau đó, mai dẫn nó đi chơi đi con
- Sao không phải hôm nay mà là ngày mai hả cô (Bắt chước câu của L hôm bữa)
- Thì mai là ngày Valen gì gì đó còn gì
Như ngộ ra điều gì tôi chạy vào nhà ngước lên xấp lịch kiểm chứng, mai 14/2 là ngày lễ tình yêu à, nhìn lẩm nhẩm đọc câu danh ngôn phía dưới: “Cảm giác mất mát duy nhất mà bạn cảm nhận được là khi bạn yêu một ai đó hơn cả chính bản thân mình”
- Chuẩn men, tôi đứng đó cười lơ ngơ y như câu này được viết ra dành cho riêng tôi vậy Một thằng F.A có thâm niên như tôi mà cũng có lúc quan tâm đến mấy cái này đây, tôi tự cười bản thân
Cả buổi chiều tôi suy nghĩ rất nhiều. đi đi lại lại suy nghĩ liệu mình có nên “báo cáo” tình cảm của mình cho L biết không đây, quen nhau cũng được hơn 5 tháng rồi, biết bao nhiêu là kỷ niệm… Tôi chậm chạp bước lại gần tờ lịch rồi xé nó ra, câu trả lời hiện lên trong đầu tôi ngay lúc ấy…
- Được, mình sẽ thử…:
Tôi bắt đầu lên internet tìm những tài liệu về cách tỏ tình, có nhiều cách lắm, có người thì sắp nến thành hình trái tim rồi hát, có người thì ra công viên lựa chỗ đông người tỏ tình (cách này hơi sến), có người lại làm clip tặng…Nhiều vô kể mà tôi chẳng thấy mình hợp với cái cách nào, vì tôi vốn không thích quá khoa trương nhưng cũng không quá lạc hậu, cổ hủ (tỏ tì