↓↓ Đọc Truyện Sẽ Mãi Bên Nhau Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Mặt nước đang yên lặng đột nhiên văng tung tóe, Nguyên hiện ra cười vang:
- Hết hồn chưa?
- Hết chuyện giỡn hả? – Nguyệt hất nước vào người Nguyên.
- Có muốn xuống nước không Nguyệt? – Nguyên khẽ vuốt mặt nói.
- ở nhà mới bắt người ta hứa không xuống nước xong mà. – Nguyệt dài giọng.
- Nguyên chỉ sợ Nguyệt xuống nước khi không có Nguyên bên cạnh, lỡ có chuyện gì Nguyên đối phó không nổ thôi. Hồ vắng người còn có Nguyên đỡ nữa, không sao đâu.
Nguyệt vui vẻ vất chiếc khăn tắm lên ghế rồi thả mình xuống nước một cách từ từ.
- Đã ghê vậy đó. – Nguyệt reo khẽ – Hai ngày nằm yên một chỗ, buồn tay buồn chân muốn chết.
- Nghe thương ghê nơi – Nguyên cười nhẹ thả tay khỏi người Nguyệt, cho Nguyệt thoải mái vùng vẫy trong nước.
Dùng tấm khắn lớn lau tóc cho Nguyệt, Nguyên nhăn nhó:
- Sao Nguyệt không chịu chú ý gì hết vậy? ướt tóc hết rồi đây nè.
Nguyệt bật cười:
- Có sai đâu. Đi bơi mà không ướt tóc là bất thường lắm đó.
- Đã dặn là che tóc cho cẩn thận rồi. – Nguyên vẫn cằn nhằn
- Nguyên giống bà mẹ chồng khó tính quá. – Nguyệt khúc khích – Nguyệt khỏe hoàn toàn rồi mà, không sốt lại đâu.
- Để rồi xem. Tối nay mà gặp ác mộng tui không làm gối ôm cho đâu nghe chưa.
Hai cả vui vẻ nói cười mà không hay ở một góc khác của bể bơi, Thắm đang cau có hết sức khi nhìn thấy hai người. đã cùng Nguyên vào đây vài lần nhưng chưa khi nào Nguyên có cử chỉ chăm sóc Thắm như đối với Nguyệt như vậy. Khi hai người còn ở trong nước, Thắm còn có cảm giác hai người bọn họ dính vào nhau không rời ra vậy.
- Nói thiệt với mày nha Thắm – một cô bạn đi cùng Thắm nói – Tao bắt đầu nghi ngờ chuyện mày là bạn gái Nguyên rồi đó. Nguyệt còn giống hơn.
- Tao mới là bạn gái Nguyên. – Thắm gằn
- Nhưng Nguyên với mày chưa bằng một góc nhỏ sự quan tâm chăm sóc với Nguyệt.
Thắm giận dữ nhìn vào hai người. chợt thấy Nguyệt ôm chân nhăn nhó còn Nguyên thì chạy nhanh vào nhà để đồ. Nhìn lại xung quanh, hồ bơi khá vắng vẻ, chỉ có vài người đang tập bơi với phao còn mấy ông cứu hộ thì chẳng thấy ai cả. thắm biết giờ này, mấy ông ấy đang tụ tập bên quán cà phê đối diện tranh thủ giải lao lúc vắng khách. Một ý nghĩ nổi lên, Thắm tiến về phía Nguyệt.
Nguyên vui vẻ cầm lấy chai thuốc mà người bảo vệ đưa cho mình:
- Cái Nguyệt lại bị chuột rút hả? – Người bảo vệ vui vẻ.
- Vâng ạ. – Nguyên hấp tấp – tại lúc nãy khi đi con quên bọc theo, may mà có gửi chỗ chú một chai.
- Chờ chú mày lấy được thuốc chắc Nguyệt cũng đã hết đau rồi quá. Thôi ra nhanh với con bé đi.
- Cám ơn chú.
Nguyên chạy nhanh ra lại hồ bơi. Thoáng giật mình khi không thấy Nguyệt ngồi trên ghế còn xung quanh thì lượng khách ít ỏi trong hồ đang nhốn nháo kêu cứu. Nguyên nôn nóng chen vào, nhận ra cánh tay quen thuộc của Nguyệt đang chấp chới trong làn nước, Nguyên lao vội xuống hồ:
- May quá, thằng bé đưa được con nhỏ lên rồi kìa.
Mấy người đứng xung quanh vội phụ Nguyên đưa Nguyệt lên thành hồ bơi.
- Con bé kia giỡn kỳ qua. Có sao không nhỏ.
Nguyệt gập người ho sặc sụa làm Nguyên cuống lên:
- Sao vậy Nguyệt?
- Không sao – giọng Nguyệt ngắt quãng – Nguyệt chỉ bị sặc nước thôi.
- Cao thủ bơi lội mà cũng bị sặc nước hả? – Nguyên đùa nhưng giọng không kém phần lo lắng – làm Nguyên sợ hết hồn hà.
Vừa nói Nguyên vừa choàng khăn quanh người Nguyệt, hai cô bạn đi cùng Thắm vội vàng chạy lại:
- Có sao không Nguyệt?
- Nhỏ Thắm giỡn ác quá. Suýt nữa thì xảy ra chuyện rồi.
Nguyên tối sầm mặt, gằn giọng:
- Thắm đâu rồi?
Hai cô bạn nhìn quanh quất:
- Ủa, nó mời ở đây thôi mà. Chắc hoảng quá nên trốn mất rồi.
- Nguyệt đừng trách Thắm nha. Nó chỉ có ý giỡn vui thôi mà.
Nguyên nghe nói Thắm vừa đi, vừa chớm đứng dậy đã có cảm giác Nguyệt ngả vào người mình thật nhẹ.
- Nguyệt không sao cả. hai bạn đứng lo lắng quá. Nguyệt biết là Thắm giỡn thôi mà, ai chẳng biết Nguyệt bơi còn giỏi hơn Nguyên chứ?
- Chúng ta về nhà thôi – Nguyên khẽ nói.
Nguyên đỡ Nguyệt đứng dậy, Nguyệt lọang choạng suýt té, Nguyên liền khom người bế Nguyệt về phía nhà thay đồ.
- Đừng giận mà Nguyên – Nguyệt nhìn mặt Nguyên nhỏ giọng.
- Nguyên không giận, Nguyên không có thừa hơi mà giận.
- Chỉ là sự cố thôi mà Nguyên, Thắm cũng có cố ý đâu.
Nguyên mím môi im lặng. Nguyên không tin chỉ là sự cố. nếu chỉ là sự đùa nghịch, Thắm đã phải đưa Nguyệt lên bờ rồi. cả hai cô bạn lúc nãy nữa, tất cả bọn họ đều biết bơi nhưng họ thản nhiên nhìn Nguyệt. Nguyên biết chính Nguyệt cũng nhận ra điều đó.
- Nguyên đang giận Nguyệt à?
- Không phải. – Nguyên thở ra. – Nguyên thì có bao giờ giận Nguyệt được đâu cơ chứ? Vào thay đồ đi.
Nguyên thả Nguyệt trước cửa vào buồng thay đồ. Nguyên rất giận Thắm và hai cô bạn đó nhưng Nguyệt đã có ý bỏ qua mọi chuyện. Nguyên không thể làm gì hết cả. xét cho cùng, Nguyên mới chính là nguyên nhân khiến họ làm như vậy. thật không ngờ. trước mặt mọi người, Thắm luôn ra vẻ hiền lành vậy mà… không phải Nguyên không biết nhưng đến mức này thì…
Vừa cùng Nguyệt bước vào lớp học, Nguyên vừa cằn nhằn:
- Bướng không chịu nổi, chưa hết bệnh mà đi học làm gì?
- Đã đi chơi được là đã hết bệnh rồi. Nguyên khó chịu quá đi.
- Nguyên có như vậy chứ hơn nữa, Nguyệt cũng có chịu nghe lời Nguyên đâu.
- Nguyệt khỏe rồi. – Nguyệt chắc nịt – Sức khỏe của Nguyệt không lẽ Nguyệt không biết, Nguyên đừng có lo lắng quá như vậy?
Mấy người trong phòng học như đã quá quen với cảnh này, chỉ lắng nghe rồi lắc đầu:
- Hai cái người này, thân được với nhau cũng lạ. Vừa vào tới lớp đã nghe đấu khẩu.
- Cũng tại Nguyên cả thôi – Nguyệt nói như phân trần – Muốn nhốt Nguyệt ở nhà cho buồn chết luôn mà.
- Mặc kệ Nguyệt luôn đó. – Nguyên nói rồi xách cặp của mình và Nguyệt xuống chỗ ngồi.
Nguyệt cười cười bước theo Nguyên. Nguyệt biết Nguyên luôn nhường Nguyệt mỗi khi đấu khẩu mà.
Nhìn Nguyên thả cặp hai chiếc cặp xuống bàn mà Nguyệt bật cười khi nhớ lại ngày đầu tiên khi thầy chủ nhiệm xếp chỗ ngồi cho cả lớp. vốn điểm của Nguyên và Nguyệt đứng đầu lớp, nên thầy muốn sắp cho Nguyên ngồi cạnh một bạn học hơi đuối sức để giúp đỡ bạn đó nhưng Nguyên không chịu. bằng mọi giá Nguyên phải ngồi cạnhNguyệt khiến thầy cũng phải chào thua. Nhiều lúc Nguyệt cũng thấy phiền với sự quan tâm thái quá của Nguyên nhưng Nguyệt lại cũng rất vui khi luôn có Nguyên bên cạnh mình.
Nguyên với tay đóng sầm cả khung cửa sổ làm cô bạn ngồi bàn trên nhăn nhó:
- Nguyên không thấy nóng à?
Nguyên nhún vai thản nhiên:
- Nguyệt vừa mới ốm dậy, lỡ phải gió thì sao?
Cô bạn nhìn Nguyên rồi quay qua Nguyệt:
- Nguyệt giải quyết ông khùng này giùm mình đi. Có mỗi chút gió trời cũng không cho người ta hưởng là sao?
- Tại Bạch ù quá cỡ rồi đó. nóng cho gầy bớt đi – Nguyên đùa.
- Nguyên… – Bạch tức đến không nói nên lời.
- Thôi nào. Nguyên đổi chỗ cho Nguyệt đi. – Nguyệt cười nịnh Nguyên – Có bức tường này che chắn thì Nguyệt còn sợ gì nữa chứ?
- Ý Nguyệt là bảo Nguyên hứng mưa hừng gió ccho Nguyệt đó hả?
- ừ. Nguyệt chỉ tin tưởng mình Nguyên thôi đó.
Nguyên thở dài ngao ngán nhưng miệng thì cười toe khẽ dịch người vào cho Nguyệt ngồi xuống chỗ của mình rồi với ta đẩy hai cánh cửa sổ mở bung ra.
Nguyệt ngồi vào bàn cố giấu tiếng thở mệt mỏi của mình. thực ra Nguyệt thấy mình cũng còn hơi mệt mệt nhưng nằm nhà thì Nguyệt chỉ thấy mệt hơn thôi....