Snack's 1967
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Sẽ Mãi Bên Nhau Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Con trai mẹ đã lớn rồi, sắp thành gia thất thì mẹ vui, mẹ khóc không được hả?
- Kìa, Ngân Mỹ. ngày vui mà… – bà Dương vỗ vào tay bà Ngân Mỹ.
- Giá mà…
- Đừng nói chuyện đó mà chị. – bà Dương vội ngắt lời – Chúng nó không có duyên thì dành chịu thôi. Chị em mình xuống con có gì cần chuẩn bị không nào?
Ông Tùng đứng rít thuốc nhìn không khí nhộn nhịp, tất bật xung quanh. Chuyện vui mà ông vui không nổi khi con gái ông cứ phải gượng cười, gượng vui vẻ, ra công ra sức chuẩn bị cho cái đám cưới đáng nguyền rủa này mà còn bị cái đứa không biết cám ơn đó hạnh họe làm khó.
- Nguyệt đâu rồi mày? – Ông Vũ khẽ đập vai Ông Tùng
- Tao không biết. mà cho dù nó có trốn khỏi nơi này thì cũng không trách nó được.
- Lời hứa ngày xưa mãi chỉ là lời nói vui thôi nhỉ?
- Tụi nhỏ đã lựa chọn hướng đi riêng cho tụi nó, dù sự lựa chọn đó đang giết dần giết mòn tụi nó.
- Ngày đó, để Nguyên rời xa Nguyệt là tao sai.
Ông Tùng không nói gì, chỉ im lặng rít thuốc.
9h30′ sáng, 1 tiếng 30 phút trước giờ làm lễ.
Ánh nhìn căn nhà chăng đèn kết hoa rộn rã mà buồn bã thở dài. Nguyên thật không thay đổi quyết định của mình sao?
- Có vào không em? – Toàn khẽ ôm vai Ánh.
- Không có em thì nhỏ Nguyệt biết tâm sự với ai đây hả anh? nó đã dành hết tình yêu cả đời cho Nguyên để được cái gì đây chứ?
- Anh rất tò mò về anh chàng tên Nguyên này đó. anh ta phải là người thế nào mà Nguyệt yêu đến vậy, còn là mối tình đầu của bà xã anh nữa chứ?
- Đó là người đàn ông hoàn hảo, nhưng chỉ với Nguyệt thôi. Với những người khác, hắn ta chỉ là con ác quỷ thôi. Đáng tiếc, ông trời đã không để họ bên nhau mãi mãi.
- Có thể anh ta chưa phải là người đàn ông của Nguyệt.
- Không phải là hắn thì sẽ không là ai cả. – Ánh buồn bã. – thôi, mình vào đi anh.
Nguyên nhìn Ánh đi vào cùng một người con trai.
- Chào Tổng giám đốc. hôm nay đẹp trai phong độ quá ha.
- Ánh cũng vậy thôi. Đi bên ông xã nên ăn diện thấy rõ ha. – Nguyên quay sang Toàn – Chào anh.
- Đã nghe nhiều về anh, giờ mới có dịp gặp mặt. chúc mừng anh.
- Cám ơn anh. – Nguyên và Toàn bắt tay nhau.
- Mình đi anh, hôm nay em phải cho mấy đứa nói em ” ế” biết mặt. – Ánh kéo Toàn đi.
Nguyên và Toàn cùng bật cười. ánh đi một khúc chợt quay lại nhìn Nguyên.
- Nguyên à?
- Gì nữa đây bà tám? – Nguyên nhìn Ánh.
- Ông nhất định phải hạnh phúc nha. Ông hạnh phúc thì có người khác mới hạnh phúc.
Nguyên chưa kịp trả lời thì Ánh đã quay lưng bước tiếp.
Khánh nhìn anh chàng giao hoa, trong khi Tiểu My quát:
- Các người làm ăn gì kỳ vây? Biết mấy giờ rồi không?
- Chị là gì dữ vậy? còn 30′ nữa mới tới giờ hẹn của chị mà.
Khánh vội kéo người giao hoa ra cửa, dù sao Khánh cũng không muốn có chuyện um sùm trước lễ cưới của anh hai.
- Người gì đâu mà kỳ cục. không được lấy một câu cám ơn nữa.
- Anh đừng giận. – Khánh cười cầu hòa.
- Không phải vì nể chị Nguyệt và anh Nguyên thì… anh Nguyên nghĩ gì vậy không biết? chị Nguyệt tốt vậy không lấy lại chọn con mẹ đó.
- Em cũng không biết nữa. – Khánh thở dài – Mà chị Nguyệt có đến lấy hoa không anh?
- Không? Bộ chị Nguyệt đi hả?
- Vâng. Từ sáng lận mà. – Khánh chép miệng.
- Chắc chị Nguyệt buồn lắm. thôi, anh phải đi tiếp đây.
- Cám ơn anh nha.
Người giao hoa vẫy tay chào Khánh rồi đi luôn. Khánh cười buồn. có lẽ chị hai đã đi đâu đó trốn rồi. cũng phải. làm sao chịu được khi người mình yêu thương suốt cuộc đời đi lấy vợ chứ?
11h, giờ lành đã tới
Nguyên nhìn đồng hồ, chỉ một vài phút nữa thôi, Nguyên sẽ là chồng Tiểu My, là người có gia đình. Nguyên phải thực sự xếp lại những tình cảm ngây dại, xếp những ký ức thật đẹp của mình và Nguyệt vào quá khừ. Phải thật sự quên đi người con gái đã từng là người quan trọng nhật của cuộc đời mình.
Thật phải quên đi tất cả sao? Thật sẽ quên thật sao?
Nguyên chợt đưa mắt nhìn xung quanh, cố tím một bóng dáng quen thuộc đã in sâu trong tâm trí Nguyên mãi không thể xóa nhòa.
- Đừng tìm Nguyệt làm gì nữa. Hai đứa đã lựa chọn bước đi trên hai cong đường khác nhau thì đừng quay đầu lại, đừng tìm kiếm nhau nữa. Nguyệt đã rời khỏi đây rồi.
- Sao lại vậy hả ba?
- Chúng ta không thể tàn nhẫn bắt Nguyệt nhìn thấy con lấy vợ được. Trong suốt 25, 26 năm cuộc đời nó, đã có đến 18 năm gắn bó với nhau, thêm 7 năm chờ đợi con, tất cả cuộc đời nó tới tận giây phút này đều vì con. Nhưng quãng đời còn lại của nó, ba hy vọng sẽ không có con, hy vọng nó sẽ quên được con như con đã quên Nguyệt.
- Con không hiểu? – Nguyên nhìn ông Tùng cái nhìn dò hỏi thắc mắc.
- Không có gì đâu Nguyên. – bà Dương dịu dàng – Anh này, chưa bắt đầu mà đã say rồi ư? Thôi, con nên chuẩn bị đi là vừa rồi đó, ba mẹ và Tiểu My đang đợi con kìa.
Nguyên bước đi mà vẫn quay nhìn ông Tùng như chờ đợi ông Tùng nói thêm điều gì đó. Nhưng liệu có thể thay dổi được điều gì không khi mọi chuyện đã tới nước này. Nếu nói ra mà có thể đưa Nguyên về lại cạnh Nguyệt con gái ông thì ông cũng làm. Nhưng có khả năng đó không? Ông không dám thử. Ông không nỡ làm Nguyệt đau thêm một chút nào cả.
- Duyên số chúng nó đã không thành thì thôi, sao anh còn nói với Nguyên những lời đó. – bà Dương trách nhẹ.
- Anh cũng không biết nữa. Anh thấy đau cho đứa con gái tội nghiệp của anh. Tại sao đến một cơ hội nói ra tình cảm của mình, con bé cũng không có vậy? Ít ra anh cũng muốn cho Nguyên biết nó đã tàn nhẫn với con bé thế nào, làm tổn thương con bé ra sao?
- Để được gì hả anh? – bà Dương cười buồn – Có thay đổi được gì không?
- Anh không can tâm mất con gái mình như vậy? – ông Tùng gay gắt – Nó sẽ lên chùa đó, em đành lòng sao?
- Ngày trước, em cũng đã oán trách mẹ, sao lại bỏ em lại cho người ta mà lên chùa. Nhưng khi yêu, rồi làm vợ, làm mẹ, em hiểu cảm giác của bà. Nguyệt cũng vậy thôi. Nếu chốn thanh tu đó, đem đến cho con bé sự tĩnh lặng, thì em… em sẽ ủng hộ con bé.
- Nó còn trẻ mà em, cả cược đời còn chờ nó phía trước.
- Khi mất đi tình yêu, con bé đã không còn gì để nuối tiếc nữa rồi.
Cả hai cùng im lặng nhìn không khí vui vẻ trớc mặt mình mà cùng thở dài.
Khi mọi người đang chuẩn bị làm lễ thì chuông điện thoại vang lên réo rắt. Mọi ánh mắt dổ dồn về phía phát ra tiếng chuông làm Khánh lúng túng:
- Xin lỗi.
Khánh lùi ra xa để nghe điện thoại mà vẫn khẽ rùng mình khi ánh mắt căm giận của Tiểu My hướng theo mình.
Nhìn vào màn hình, thấy số điện thoại của Nguyệt, Khánh khẽ nói:
- Chị hai.
-…
- Anh là ai? Chị hai tôi đâu?
-…
Không biết phía bên kia nói gì mà, Khánh buông rơi điện thoại xuống sàn nhà gây nên một tiếng động khô khốc. Lần thứ hai, Khánh là tâm điểm của mọi cái nhìn.
Khánh đổ sụp xuống nền nhà, mặt đầm đìa nước mặt. Minh đang đứng cạnh Nguyên vội vàng lao đến bên Khánh:
- Em sao vậy? – Minh lo lắng hỏi.
- Chị hai… – Khánh nghẹn ngào, nói không nên câu.
- Có chuyện gì với chị hai vậy? – Minh nắm vai Khánh lắc mạnh.
- Chị hai bị tai nạn – Khánh nức nở – Người ta nói chị hai đang rất nguy kịch, có thể sẽ không qua nổi.
- Không. – ba Dương la lên rồi ngất lịm đi.
Ánh chụp lấy Khánh:
- Em đừng có đùa nữa Khánh. Nguyệt không thể có chuyện được.
Mặt Khánh ràn rụa nước mắt:
- Em không đùa. Em không điên mà đem tính mạng chi hai em ra đùa. – Khánh chợt nhìn thấy Tiểu My trong trong tầm mắt – Là tại cô. Tại cô làm ầm lên. Tại cô mà chị hai mới ra ngoài, là cô hại chị hai tôi.
- Điên à. – Tiểu My rít lên rồi hất ngã Khánh xuống sàn nhà. Khánh ngã xuống sàn khóc nức nở....
« Trước1...2930313233...56Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ