XtGem Forum catalog
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Học Sinh Cá Biệt Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Baba việc nhẹ nhàng mà, nếu con trong sạch thì ai đổ oan cho con được.
- Ba nói không là không!- Baba đi đến nhà bếp. Tôi lẽo đẽo theo sau.
- Con đã hứa với họ làm 1 tháng rồi, sáng con vừa đi làm đó ạ! Hết tháng con sẽ nghỉ.
Baba tôi đăm chiêu, thoát ra nét buồn. Ông ôn tồn nói:
- Cha chỉ lo cho con thôi! Nếu 1 ngày con xa cha rồi làm người giàu sang, con có cam chịu không?- Baba tôi nói đến đây thì giọng run run.
- Baba nói gì vậy? Làm thêm thì có giàu có gì đâu?- Tôi lè lưỡi, trêu baba rồi cười hì hì, baba tôi đúng là gìa rồi, gì mà giàu chứ!- Con chỉ làm 1 tháng thôi, nhất định sẽ xin nghỉ nếu hết tháng.
Baba tôi nhìn tôi, định nói gì đó nhưng ông ngưng,rồi gật đầu nhè nhẹ. HURA! Thích quá, vậy là bây giờ không cần giấu diếm Baba nữa, làm xong tháng này, nếu ổn, mình sẽ xin baba làm luôn. Đến lúc baba an dưỡng tuổi già rồi baba ơi!
Chap 18: Đôi bạn học tập.
Tôi hăng hái đến trường. Hôm nay là thứ 7, có sinh hoạt chủ nhiệm. Tôi sẽ được gặp cô giá Thảo * tên cô ấy thôi*. Cô sẽ huyên thuyên nào là đôi bạn cùng tiến, tiền học phí blah blah… Nghe mà điên cái đầu. CÔ bước lên bục giảng, đẩy gọng kính:
- Các em, ngồi!- Giọng cô lạnh tanh ngang phè phè.
Cô là 1 trong những giáo viên khó nhất trường cơ, chuyện hắn vào nhà vệ sinh nữ hôm bữa tôi nghe nói là truyền đến tai cô, cô rất tức giận. Hắn là kẻ đầu tiên biến thái, nóng vội, dê xồm như thế. CÔ phạt hắn 1 tháng lau chùi nhà vệ sinh nhưng các bạn biết đó! Hắn là công tử bột, hắn giao toàn bộ việc cho bất cứ nam sinh nào đi vào… nhà vệ sinh, làm không đàng hoàng thì biết tay hắn. Đúng là… cho dù phạt hắn cũng không được. Từ ngày ấy, hắn và cô người tình bé nhỏ xa cách lòng thì phải, ít ôm ấp âu yếm hơn, khỏe con mắt, hắn ngồi cạnh tôi kia mà. Nãy giờ lan man quá, trở lại buổi sinh hoạt thôi =.=
Cô đứng trên bục giảng, liếc nhìn từng khuôn mặt cúi gằm không dám ngước lên nhìn khuôn mặt sắc lạnh của cô. *Ầm* Cô vỗ bàn. Mô phật, tôi mà bị bệnh tim chắc chết sớm quá!
- Các em làm sao mà tháng này điểm số thấp quá vậy? Lớp mình vừa có học sinh giỏi chuyển vào mà!.
Cậu bạn lớp trưởng kính cận, ốm yếu, thư sinh lồm cồm đứng dậy:
- Dạ thưa cô, là… dạ…!!- Tội nghiệp, ấp úng mải chẳng thành lời. Đôi mày cô chau lại:
- Không có thì, tại, do, bởi gì hết! Là do các em lơ là. Từ giờ, lớp mình sẽ triển khai kế hoạch đôi bạn học tập. Các bạn học sinh giỏi sẽ giúp các bạn yếu. Sau 1 tháng, nếu không có tiến triển, chuẩn bị nhận hậu quả đi.
Ôi trời, lại còn gia hạn nữa đấy! Nhưng trong lớp này, có ai là bạn tôi đâu mà cứu với chả vớt. Cả lớp, đứa này kèm đứa kia, chỉ có tôi im lặng. CÔ hỏi:
- Trang, em kèm ai?
- Dạ, em không biết ạ!- Tôi gãi đầu. Đột nhiên, hắn đứng dậy:
- Em ạ! Em và bạn ấy cùng bàn, học tập cũng dễ hơn!
Trời đất, khuôn mặt cô thay đổi 360 độ. Mắt long lanh nước như thể: Em đã biết suy nghĩ rồi, em đã biết quan tâm việc học rồi. Tôi đứng hình, miệng há hốc. Những sinh vật vo ve bay vèo vèo sẽ có chỗ ở lí tưởng là cái miệng đang há hốc ra của tôi. Tôi quay sang hắn, hắn nhếch mép. Tôi lấy lại được bình tĩnh:
- Thưa cô, em không đồng ý!
- Tại sao?- Cô nhướn mày.
- Dạ… thưa…!- Lúc nãy nói nhanh qua, chẳng kịp nghĩ ra lí do. A, còn người tình bé nhỏ của hắn cơ mà!
- Nhà em và bạn ấy khá xa, nên cô hãy để Tuyết Lan kèm bạn ấy ạ!
- Tuyết Lan học lực… trung bình.- Hắn nhàn nhã nói nhưng thanh âm 2 chữ cuối có phần vấp.
- Thôi, không nhưng nhị nữa, Trang kèm Thanh Tuấn!
Tôi mếu máo không thành tiếng. Đúng là dã man, quá dã man. Tôi liếc nhìn phản ứng của hắn, hắn đang cười, cười rất tươi. Tự nhiên, tôi thấy hắn cười đẹp, tại sao hắn chỉ nhếch mép nhỉ? Aizzz, đầu óc tôi bị gì thế này! Tôi quên mất, con ả rắn độc. Tôi he hé mắt nhìn cô ta. CÔ ta đang mím chặt môi, cây bút bi bị cô ta bóp đến cong vẹo, Tôi tưởng tượng, cây bút ấy là cổ tôi thì sao nhỉ????!!!
Chap 19: Quá khứ, chỉ là quá khứ…
Haizz, thật đáng buồn! Ban ngày vừa trông trẻ, vừa trông cả việc học hành của hắn, mặt tôi chảy dài ra như cái bánh thiu. Đã thế, còn bị tên lớp trưởng nhờ vả đem đàn ghi ta vào phòng nhạc. Đàn ghi ta này ở đâu ra vậy? Tên đó thư sinh vậy mà… chắc là trộm để tỏ tình với cô em nào đấy!
Giờ này chẳng còn ai nữa hết, phòng trống trơn và tối đen. Nếu bây giờ có 1 con ma và 1 tên cướp nhảy ra cùng 1 lúc thì tôi sẽ ôm chân tên cướp hôn kịch liệt!!!=.= Từ nhỏ, tôi đã sợ 3 thứ là: máu, mưa và bóng tối. Chẳng biết vì sao nữa! Baba nói là tôi nghịch nên bị tai nạn, sợ đến giờ. Ai mà chẳng sợ cái gì đó, thế nên, chuyện đó rất bình thường. Mà lạ 1 chỗ là tại sao, ba tôi và tôi chẳng có họ hàng. Vừa đi tôi vừa mon men vào dòng ký ức trống rỗng của mình…
Tôi đẩy cửa phòng nhạc rồi để cây ghi ta bên cạnh chiếc Piano đã bỏ, tôi phải thoát khỏi chỗ này càng sớm càng tốt. Nhưng KHÔNG, cánh cửa đã đóng lại. Tôi chạy lại nắm cửa vặn, cánh cửa đã bị khóa. Tôi đập ầm ầm vào cái cửa vô tri và hét to cầu xin cứu giúp, chẳng ai lên tiếng.
Chuyện này là do Tuyết Lan hay 1 trong số các con cọp ở trường làm là cái chắc. Thiên và hắn đã bảo là không cho động đến tôi mà. Tôi ngồi thụp xuống, ở đây… Rất tối! Giờ này thì còn ai ở đây nữa, điện thoại tôi cũng hết pin rồi. Tôi hận… tôi ghét những ai làm tôi đau… Và giờ, tôi rất sợ. My prince, Thiên, Thanh Tuấn… Làm ơn… Ai đó cứu tôi ra khỏi đây đi.
Tôi loay hoay mãi, chẳng còn cách nào. Tuyệt đường rồi! Tôi muốn ngủ, ít ra mắt tôi sẽ chẳng thấy bóng tối bao trùm nơi đây…

Hắn đi tìm nhỏ, vừa định chọc ghẹo nhỏ chuyện lúc nãy thì chẳng thấy đâu. Chẳng lẽ nhỏ về rồi sao? Đâu mà nhanh vậy chứ! Hắn chạy đi hỏi bảo vệ. Nhỏ vẫn chưa ra, thế là hắn đâm ra lo lo. Hắn chạy đi tìm Hoàng Nam, mỗi giờ ra về anh thường đi kiểm tra các phòng học. Gặp Nam, hắn vẫy vẫy tay:
- Anh Nam, lúc nãy có gặp nhỏ lùn có không?
Nam quay sang nhìn hắn ngạc nhiên:
- Chẳng phải chung lớp với em sao? Anh không thấy!- Nam cau mày.
Đúng lúc đó, anh bạn lớp trưởng kính cận đi ngang qua nghe được đoạn đối thoại thì run lẩy bẩy, chính cậu ta là người gặp Trang cuối cùng. Không phải Lan nói lúc nãy chỉ đùa giỡn chút xíu thôi sao! Chẳng lẽ Trang bị nhốt trong đó? Nếu học sinh mới mà có bề gì thì tính sao? Cậu sẽ là đồng phạm. Nhưng với lời cảnh cáo của Tuyết Lan và cả lời của Thiên và Tuấn, làm sao cậu dám nói ra? Đang đắn đo thì hắn xuất hiện trước mặt cậu:
- Này, có gặp nhỏ Trang ở đâu không?- Hắn vỗ vai cậu.
Sắc mặt cậu lúc này chuyển sang tái nhợt, miệng lắp bắp:
- H…a Hả? Kh…ông… th…ấ…y!
Hắn cau mày, không gặp thì thôi sao lại hốt hoảng dến vậy? Chắn chắn là có chuyện gì xảy ra rồi:
- Chết tiệt, nói ngay, nhỏ đó đang ở đâu?- Tay hắn túm chặt lấy cổ áo chàng kính cận, 1 tay giơ cao lăm lăm chực đánh.
- Tôi không biết!- Đôi mắt cậu bạn vô hồn, cái đầu lắc lắc trong vô thức, mồ hôi túa ra như tắm. Hắn nóng máu:
- Có nói không?- Mắt hắn hằn lên tia chết chóc.
- Là Tuyết Lan, cô ấy bảo tôi đưa cây đàn cho Trang đi cất, cô ta sẽ cho nhỏ đó bài học. Còn sự việc còn lại, tôi không biết. Chắc là đang ở trên phòng nhạc.
Khốn khiếp, hắn buông cậu ra, chạy lên phòng nhạc, lúc này, Tuyết Lan vừa đi xuống. Hắn cứ nghĩ là tên đó nói dối, Lan không phải. Tại sao, tại sao lại để hắn gặp Lan lúc này. Thấy hắn, cô ả nở nụ cười:
- A, anh Tuấn, mình về thôi, xem vừa trả cây sáo đấy ạ!
- Trả cây sáo?- Hắn nhếch mép.
- Vâng ạ.- Cô ta vẫn chưa biết sự tình.
- Đưa chìa khóa, ĐƯA MAU!- Hắn quát lên.
- Chìa… chìa khóa gì? Em không rõ.- Cô ta sợ hãi.
- Tại sao lại nhốt nhỏ đó? Tôi và em, là quan hệ gì? Có thật là em yêu tôi? Hay chỉ là sự ganh tỵ?- Hắn nhìn Lan....
« Trước1...678910...20Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ