↓↓ Truyện Hay Nói Yêu Em 7 Lần Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Tùng Linh nghe Quỳnh Chi nói, nhỏ thật sự muốn khóc, nhưng khổ nổi khóc không ra nước mắt. Nhỏ lấy gậy đập lưng mình rồi, bây giờ có hối cũng không kịp. Nhỏ biết làm sao đây.
Dù sao đã đâm lao thì đành phải theo lao mà thôi, nhỏ cười cười bảo:
- Trùng hợp thật. Ngày nào em cũng cùng anh ấy học chung hết, giờ có thêm chị thì càng vui.
- Em cũng học chung anh ấy nữa à? – Quỳnh Chi có chút thất vọng nhìn nhỏ hỏi.
Tùng Linh cười thầm khi thấy vẻ mặt tươi tắn của Quỳnh Chi giống như bông hoa đang nở bỗng héo úa.
- Học lực của em đang khá lên là do anh Tuấn Anh kèm em mỗi ngày đó chị. À đúng rồi, lát nữa bạn em cũng đến, có gì chị kèm cậu ấy giúp em với nha.
Tuấn Anh vừa đem nước vào phòng, nhìn thấy nhỏ thì cau mày hỏi:
- Sao em lại ở đây.
- Em có mấy bài không hiểu nên qua đây nhờ anh giảng giúp em – Nhỏ bèn tì tửng đáp lời, sau đó không đợi Tuấn Anh và Quỳnh Chi nói thêm, nhỏ bày biện tập vở lên bàn ngồi nhỏ của Tuấn Anh ra vẻ chăm chú làm bài. Tiếp sau đó, nhỏ không để Tuấn Anh và Quỳnh Chi có cơ hội tiếp xúc nhau nhiều, Quỳnh Chi vừa hỏi Tuấn Anh thì nhỏ liền lặp tức gọi:
- Anh, em không hiểu cái này.
Reng…reng…reng…
Tiếng chuông cửa nhà Tuấn Anh reo lên, Tuấn Anh bèn đi mở cửa, Tùng Linh hí hửng, chắc chắn là thằng Nguyên chứ không phải ai khác.
Vậy là thành một bộ tứ. Nhỏ với Tuấn Anh, còn thằng Nguyên với Quỳnh Chi. Dù sao Quỳnh Chi cũng là học sinh giỏi, chuyện kèm cho thằng Nguyên là không thành vấn đề. Chỉ tội cho thằng Nguyên, cái thằng tức tối cứ hay ném ánh mắt khủng bồ về phái nhỏ, khi không bị bắt ngồi học, thật là tức chết mà.
Tùng Linh nháy mắt đáp trả thằng Nguyên:
- Vì sự nghiệp trái tim yêu của bạn thân ông, thôi ráng đi.
Cả buổi học, rốt cuộc hai đứa đã thành công ngăn chặn được hành động tiếp cận của Quỳnh Chi đối với Tuấn Anh. Nhưng mấy bài tập của nhỏ quả thật không khó cho mấy, cho nên dù nhỏ có cố tình không hiểu bài thế nào, nhỏ cũng giữ lại một chút trí tuệ trước mặt Tuấn Anh. Không thể để Tuấn Anh nhìn nhỏ trở thành một con mít đặc đầu óc như thế được.
- Được rồi, nghĩ xã hơi thôi – Tuấn Anh gấp sách bài tập của nhỏ lại và phán.
Tùng Linh liếc nhìn đồng hồ cũng đã trưa rồi, nhỏ đinh ninh Quỳnh Chi sẽ về nhà, cho nên cũng hớn hở bảo:
- Học đến đây thôi.
Nào ngờ, Tuấn Anh lại nhìn Quỳnh Chi và hỏi:
- Bài nào em không hiểu đâu? Để anh xem giúp cho.
- Dạ – Quỳnh Chi cười tét miệng đến mang tai khi nghe ngợi ý của Tuấn Anh. Cô vội vàng đem tập vở lại ngồi bên cạnh Tuấn Anh, lật ra bài mình không giải được.
Thằng Nguyên nghe được về thì mừng quýnh cả lên, vội vàng thu xếp bài vở, ra về ngay lập tức không cần nói tiếng thứ 2. Cả một buổi sáng của thằng này đã bị lãng phí một cách lãng xẹt trong đau đớn và tức tưởi. Nghe Tuấn Anh nói thế, thằng Nguyên run sợ trong lòng, lập tức ôm cặp lao nhanh ra cửa, chỉ tiếc là Tùng Linh đã nhanh tay hơn nó một bước, nhỏ nắm áo giữ thằng Nguyên lại.
Thằng Nguyên định lên tiếng phản đối thì nhỏ đã cung tay tạo thành nấm đấm đầy đe dọa trước mặt thằng Nguyên, khiến thằng này nuốt nước mắt cay đắng vào lòng mà quay trở lại. Ai bảo nó là con trai, nhưng không đấu lại một con nhỏ có võ như Tùng Linh làm chị, cho nên mới phải chịu đựng sự đày ải này.
- Sao hai đứa chưa về nhà? – Tuấn Anh nhìn hai đứa ngạc nhiên hỏi, khi hai đứa tò tò quay trở lại.
- À, em thấy cũng trưa rồi, nên mời bạn Nguyên ở lại ăn cơm – Tùng Linh cười hehe nói dối – Mẹ chưa nấu cơm xong, nên tụi em ở đây chơi, đợi khi nào mẹ nấu xong rồi thì chúng ta cùng về ăn cơm luôn. Chứ giờ về bên đó, tụi em cũng chả biết làm gì, em thì không thể dẫn bạn ấy về phòng rồi, mà để Nguyên ngồi một mình ở sofa thì mắc công, bạn ấy thấy ngại
Tuấn Anh không nói gì, lại cúi đầu ngồi giảng bài cho Quỳnh Chi. Tùng Linh nháy mắt ra hiệu cho thằng Nguyên, bảo thằng này làm gì để phá hoại hai người họ đi. Nhưng thằng Nguyên chỉ muốn về nhà nằm nghĩ sau một buổi học căng thẳng và chán chết chẳng khác nào học ở trường này. Tùng Linh liền dậm mạnh vào chân thằng Nguyên khi mà thằng này lắc đầu từ chối.
- Ui da…
Tiếng thét của thằng Nguyên vang lên lanh lảnh khiến Tuấn Anh và Quỳnh Chi giật mình ngẩng đầu hỏi:
- Sao vậy.
- Haha, bạn ấy ngồi học lâu quá, nên khi đứng lên chân bị tê đó mà – Tùng Linh cười dùng tay đập đập vào lưng thằng Nguyên mấy cái thiếu điều khiến thằng thổ huyết tại chỗ mà thôi.
Thằng Nguyên dù đau muốn chảy nước mắt vẫn chỉ dám nhăn nhó cười bảo:
- Chân em đúng là bị tê, tê đến mức phổi em sắp dập nát rồi.
Nói xong thì lườm cho Tùng Linh một cái lườm cháy xém đến tận da. sau đó thì quăng hết cái túi xách của nó xuống đất rồi hậm hực ngồi xuống.
- Anh, anh mau dạy chị Quỳnh Chi làm bài nhanh đi anh, để chị ấy còn về nhà mà ăn cơm nữa chứ. Nhà chị ấy xa lắm đấy – Tùng Linh kệ xác việc làm nũng của thằng Nguyên, nhỏ nhìn Tuấn Anh khẽ giục.
- Chẳng phải em bảo lát nữa chúng ta cùng đi về nhà em ăn cơm hay sao? – Quỳnh Chi nhìn nhỏ tròn mắt hỏi.
- Em nói chúng ta là em, anh Tuấn Anh và Nguyên, chứ không bao gồm cả chị – Nhỏ làm bộ mặt áy náy đáp – Xin lỗi chị nhé, nhà em cơm nước đơn sơ, cho nên em ngại mời chị đến nhà ăn. Còn thằng bạn này của em thuộc loại heo bò rồi chị à, cám lợn nó còn ăn được chứ đừng nói tới cái gì.
- Không sao. Chị cũng không kén ăn cho lắm đâu – Quỳnh Chi cười đáp gợi ý.
- nhưng mà, em sợ mẹ em không có nấu đủ cơm – Nhỏ cúi đầu làm ra vẻ khó xử đáp, nhỏ không tin Quỳnh Chi lại có thể mặt dày đến mức muốn ăn chực nhà nhỏ một bữa cơm. Nhỏ chêm thêm một câu cho chắc ăn.
- Thôi để bữa khác, em mời chị sang nhà em ăn cơm chị nha.
Nhỏ nhìn vẻ mặt tui ngỉu vì thất vọng của của Quỳnh Chi, tự nhiên nhỏ thấy hối hận quá, ăn năn quá, tự nhiên nhỏ lôi chị ấy vào trong cuộc đã giờ thì muốn đá người ta ra. Đúng là nhỏ có tội quá nhiều, còn liên lụy đến thằng bạn thân nữa chứ.
Tùng Linh quay sang nhìn mặt thằng Nguyên, thấy cái mặt bí xị của thằng này, nhỏ cảm thấy lương tâm cắn rứt vô cùng, mặt dù lương tâm nhỏ bị chó tha hết mấy mẩu rồi.
- Nguyên! Tui với ông chơi trò chơi cho đỡ chán nhé.
- Trò gì? – Thằng Nguyên nằm bẹp lên mặt bàn chán chường hỏi.
Tùng Linh gãi gãi đầu nói:
- Hay tui với ông chơi câu nói lái đi.
- Nói lái – Thằng Nguyên ngóc đầu dậy tỏ vẻ hứng thú – Thế nào đây.
- Tui đưa ra hai chữ, ông phải đọc ra một câu có hai chữ đó và hai chữ lái lại của chữ đó. Giống câu này nè” Đơn giản giống như đan giỡn” vậy đó. Thế nào?
- Được, chơi thì chơi – Thằng Nguyên tỏ vẻ hào hứng gật đầu.
- Thế nhé – Tùng Linh gật đầu rồi tằng hắng một cái, ngẫm nghĩ rồi nói – Mồm to.
Thằng Nguyên gãi gãi đầu sau đó ngẫm nghĩ nhưng vẫn chưa nghĩ ra, dù sao đây cũng là lần đầu cậu chơi mấy cái này, Tuấn Anh cảm thấy trò chơi cũng thú vị, nghĩ một cái bèn lên tiếng nói thử:
- Cô gái mồm to lặn lội mò tôm.
- Hay – Tùng Linh vỗ tay khen ngợi – Tiếp nè: Lương thầy.
- Lương thầy tiền lính tính tiền xong – Tuấn Anh tươi cười đáp, cảm thấy thú vị mà không nhàm chán.
- Cá đối – Tùng Linh nói tiếp.
- Xí…câu này em trả lời được – Thằng Nguyên giơ tay chặn Tuấn Anh lại và kêu lên – Con cá đối nằm trên cối đá. Đúng không, hô hô…
- Chị cũng muốn chơi – Quỳnh Chi lên tiếng muốn tham gia.
- Được thôi. Cho chị ra đề đó – Tùng Linh cũng muốn làm Quỳnh CHi vui bèn đồng ý ngay.
- Chị chọn từ “bình mực” đi – Quỳnh Chi bèn nói, khi cầm cây bút mực trên tay.
- Bình mực, sinh sự bực mình – Tùng Linh bèn cười đáp.
- Haha, hay ghê nha, nữa đi nữa đi… – Thằng Nguyên mắc sáng quắc kêu lên....