XtGem Forum catalog
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Đợi Chờ Ký Ức Full Online

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Này, không phải là cậu chờ mình cùng về đấy chứ – Quốc Anh từ công ty bước ra hớn hở nói.
- Ừ, chúng ta đi uống chút ghì đi – Tần Phong giả vờ như mình đang chờ Quốc Anh thật.
- Được, nể mặt nãy giờ cậu chờ mình, bữa nay mình đãi – Quốc Anh gật đầu vui vẻ nói rồi khoát vai Tần Phong đi.
Hải Quỳnh và Khánh Vũ khoát tay nhau bước vào nhà hàng đã thấy bốn đứa bạn thân của Hải Quỳnh đang ngồi trò chuyện vui vẻ ở đó. Thấy hai người bước vào, mọi người bắt đầu trêu chọc.
- Xem hai người kìa, thấy ớn lạnh quá đi thôi – Lê Phương lấy tay ôm lấy người giả vờ run rẩy.
- Xì, bà với ông Vinhn còn ớn lạnh hơn – Hải Quỳnh bĩu môi đáp trả.
- Thôi đi, chừng nào hai người đám cưới. Mau nói trước để bọn tôi còn bỏ ống heo từ từ – Ngọc Yến cười trêu.
- Sắp rồi, chờ đi – Khánh Vũ cười cười đáp, vừa với tay kéo ghế cho Hải Quỳnh ngồi.
- Mấy đứa quỷ tụi bây có mà đi trước tao thì có – Hải Quỳnh bèn khích lại – Mau nói sớm để tao với anh Vũ còn chuẩn bị.
- Thôi đi, mau gọi món. Tui đói rã ruột rồi nè – Minh Trang chen vào câu chuyện với bộ dạng thiếu năng lượng rõ rệt.
- Con nhỏ này, gặp bà toàn là ăn với ngủ mà thôi. Không khéo chẳng có ma nào dám rước – Phương Hồng khẽ nguýt bạn một cái.
- Thật ngại quá, tao tôn thờ chủ nghĩa độc thân. Yêu sớm chỉ thêm mệt mà thôi – Minh Trang hất mặt nói với vẻ tự hào vô cùng với chính sách không yêu của mình.
Trong khi 5 cô gái tranh luận về vấn đề yêu sớm thì Khánh Vũ đã thay mặt họ gọi thức ăn và thức uống. Đi chung với họ riết rồi tính tình từng người anh đều rành rẽ.
- Ây da, anh Vũ, anh thật là biết hiểu ý người đó nha – Minh Trang suýt xoa reo lên khi thấy mấy món ăn mà cả nhóm yêu thích được lần lượt bê ra.
- Được rồi, mau ăn đi – Hải Quỳnh liền giục.
Ăn được một lúc thì Khánh Vũ đã cầm ra một cái hộp gấm bọc nhung màu xanh rất đẹp, anh xoay người nhìn Hải Quỳnh mĩm cười ấm áp.
Mấy người còn lại nhìn thấy đều reo lên xuýt xoa cười khúc khích chờ đợi một màn cầu hôn đang đến gần.
- Hải Quỳnh, vốn dĩ định đợi em tốt nghiệp xong có công việc ổn định rồi anh mới ngõ lời. Nhưng hôm qua anh đã dự một đám cưới của bạn, trông thấy hai người họ rất hạnh phúc, anh cảm thấy ghen tị vô cùng. Cho nên anh không muốn đợi nữa. Hôm nay có mọi người làm chứng, anh muốn cầu hôn với em.
Khánh Vũ đặt chiếc hộp đã mở, bên torng là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh nhìn Hải Quỳnh chờ đợi. Hải Quỳnh quá bất ngờ, cô chớp chớp mắt bối rối nhìn Khánh Vũ rồi lại nhìn các bạn của mình, cô cắn môi lắp bắp nói:
- Khánh Vũ…em…Bây giờ em chưa nghĩ đến chuyện kết hôn. Công việc của em mới vừa tìm thôi, còn chưa biết có làm được hay không. Vốn dĩ em muốn tự lập, dựa vào bản thân kiếm sống một lần. Nếu đồng ý kết hôn với anh, có lẽ sau này em sẽ dựa dẫm vào anh mãi thôi. Sẽ không biết được cảm giác tự lập là như thế nào, cho nên em không muốn…
Sau vài phút đắn đo suy nghĩ, cuối cùng cô cũng quyết định nói. Cô khẽ ngẩng đầu liếc trộm Khánh Vũ, cứ nghĩ là Khánh Vũ sẽ buồn nhưng không ngờ anh mĩm cười nói:
- Đồ ngốc, anh đâu có nói muốn kết hôn bây giờ với em liền. Nhẫn này là dành để cầu hôn em. Chỉ cần em đồng ý thì anh sẽ chờ em tự lập được rồi mới làm đám cưới.
- Phải đó, mau nhận lời đi – Mọi người bèn thúc vào – Vài ba năm nữa hãy cưới cũng được mà.
Hải Quỳnh cảm thấy trong lòng bối rối lắm, dù ở bên cạnh Khánh Vũ nhưng cô luôn có một cảm giác trống trải kì lạ. Cô biết anh yêu cô nhiều lắm, lo lắng, quan tâm chăm sóc cô chiều chuộng cô đủ mọi mặt, nhưng mà…ngay lúc này trong lòng cô cứ nhìn thấy bóng dáng của chàng trai mà cô nhìn thấy trong mơ.
Hải Quỳnh nhìn vào ánh mắt trân thành tha thiết đầy mong đợi của Khánh Vũ bất giác mềm lòng, cô không nỡ làm anh thất vọng và bị quê trước mặt mọi người, cúi đầu cắn chặt răng khẽ gật đầu.
Khánh Vũ vui mừng không siết anh ôm chầm lấy Hải Quỳnh và đeo chiếc nhẫn vào tay cô một cach cẩn thận trong sự trêu chọc và vui mừng của các bạn.
Phía bên này quán ồn ào trong sự chúc mừng vì buổi cầu hôn của Khánh Vũ, phía bên kia quán, một bàn tay nắm chặt đôi đũa trong sự mạnh mẽ của mình đến độ nó bị gãy đôi.
Trong bữa ăn vui vẻ và hưng phấn họ gọi vài lon bia. Hải Quỳnh, Minh Trang và Phương Hồng đều không biết ống bia, cho nên bia chỉ để ba người kia uống.
Nhưng không ngờ, Phương Hồng, cô gái xinh đẹp nhất nhóm, luôn biết quan tâm giữ gìn nhan sắc của mình. Cô từng tuyên bố rượu bia là kẻ thù của sắc đẹp, cô chỉ thích uống cà phê vì có thể giảm cân, bỗng rót vào ly mình một lon bia khiến cả nhóm kinh ngạc vô cùng.
- Này, bà làm sao vậy?- Hải Quỳnh vội ngăn cản Phương Hồng đưa ly bia lên miệng uống.
- Hôm nay ngày vui mà, phải uống mừng một phen mới phải đạo chứ – Phương Hồng cười kéo tay Hải Quỳnh ra giải thích cho hàh động kì quái của mình.
- Phải…phải…hôm nay là ngày vui mà. Uống một chút cũng không sao – Lê Phương gật đầu tán thành rồi đưa ly nâng cốc với Phuong Hồng.
- Dô nào…Mừng Hải Quỳnh tìm được việc làm, và mừng cho hai người họ hạnh phúc – Ngọc Yến cũng đến chung vui.
Vậy là ba co gái, Phương Hồng, Lê Phương, Ngọc Yến cùng nhau cũng ly hết lần này đến lần khác. Hải Quỳnh vẫn lo lắng vô cùng muốn lên tiếng can ngăn như Minh trang đã lên tiếng ngăn lại.
- Mặc kệ họ.
Hải Quỳnh đành ngồi im thở dài, Khánh Vũ khẽ vỗ vai cô an ủi.
Phương Hồng uống chỉ mới hai lomn đã ngà ngà say, Ngọc Yến và Lê Phương tửu lượng tốt hơn nên uống thêm vài ly nữa mới gục ngã. Minh Trang, Hải Quỳnh và Khánh Vũ đành phải dìu ba người say này ra về.
- Đón taxi tới nhà em đi – Hải Quỳnh nhìn ba người bạn thân say bí tỉ thì lo lắng nói.
Khánh Vũ và Minh Trang cũng tán thành, trong lúc dìu ba cô bạn, Minh trang đột nhiên thấy một người khá quen khiến cô giật mình, vội vàng quay mặt trốn tránh rồi lo lắng nhìn Hải Quỳnh.
- Sao vậy – Khánh Vũ nhìn Minh Trang hỏi.
- Không có gì, em và bốn đứa nó đi xe về được rồi. Anh cứ lấy xe đi.
- Cũng được, anh theo xe về rồi giúp em đưa họ vào nhà – Khánh Vũ gật đầu đáp, hôn Hải Quỳnh một cái rồi đóng cửa giúp.
Xe chạy rồi, Minh trang mới thở phào lén lút quay lại phía sau nhìn theo bóng dáng ấy cũng đang ngồi vào xe chạy đi. Cô cắn chặt môi, nhìn Hải Quỳnh lần nữa rồi thở dài một cái khẽ lắc đầu.
Cả ba người bọn họ khá vất vả để dìu ba cô gái kia vào nhà. Cũng may giáo sư Trình đã đi ngủ rồi nếu không ông sẽ cằn nhằn cả đám. Hiểu Huy ra mở cửa vội vàng giúp ba người ho đưa ba cô nàng say xỉn vào trong phòng Hải Quỳnh. Rồi Khánh Vũ cáo từ ra về, Hiểu Huy cũng trở lại phòng của mình.
- Lâu lắm rồi năm đứa mình mới được ngủ chung nhau ha – Minh Trang leo lên chiếc giường của Hải Quỳnh cười nói, cô hít một hơi thật sâu, nhớ lại khoảng thời gian khắn khít của họ.
- Nhưng xem ra cái giường này không còn chứa nỗ năm đứa tụi mình rồi – Hải Quỳnh cười nói, cô đứng dậy đi lấy mềm trải xuống đất rồi cùng Minh Trang nằm xuống đó, nhường giường cho ba cô nàng say xỉn kia.
Nhưng Phương Hồng cũng đi xuống, có phần tỉnh rượu nhưng dáng vẻ hơi xiêu quẹo nằm kế bên họ. Cả ba người im lặng hồi lâu rồi cùng nhau cười. Lâu lắm rồi mới có lại cảm giác ấm áp này....
« Trước1...45678...82Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ