↓↓ Đọc Truyện Đợi Chờ Ký Ức Full Online
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Hải Quỳnh xưa nay chưa từng khiêu vũ bao giờ, nhưng đột nhiên lại có thể cùng Tần phong hòa vào từng bước nhảy chưa sai nhịp nào. Là cô đột nhiên biết nhảy hay là vì Tần Phong giỏi dẫn dắt cho cô.
Khi hai người kết thúc điệu nhảy của mình, Hải Quỳnh muốn rời đi nhưng tay lại bị Tần Phong giữ chặt. Hai người cứ thế đứng im lặng, bốn mắt giao nhau đầy nồng đượm không muốn rồi đi. Rồi bàn tay giữ lấy eo của Hải Quỳnh dời lên phía trên, vuốt nhẹ mái tóc của cô. Cử động nhẹ nhàng của Tần Phong khiến Hải Quỳnh run lên, toàn thân mất đi ý chí, trong lòng dâng lên một nỗi khoa khát mãnh liệt. Hơi thở của hai người phủ trùm kín cơ thể của nhau.
Tần Phong vuốt nhẹ gương mặt mịn màng của Hải Quỳnh rồi dừng lại ở bờ môi căng mộng hồng hồng của Hải Quỳnh, cả cơ thể cô mềm nhũn, hơi thở dồn dập, ánh mắt đã mờ đi, cô họng khô khan run run khẽ gọi:
- Tần Phong.
Đáp lại Hải Quỳnh là một nụ hôn đọng ở trên môi, lúc đầu là vờn nhẹ trên vành môi cô, sau đó là một nụ hôn mạnh mẽ dường như bùng phát hết tất cả những nỗi khao khát của anh. Tần Phong cắn nhẹ bờ môi của Hải quỳnh làm nó hé ra, lưỡi anh dây dưa trên môi và răng cô một chốc rồi nhanh chóng tách hai hàm răng của cô ra mà xâm nhập vào bên trong. Từng chút từng chút chiếm lấy hơi thở thơm nồng của Hải Quỳnh.
Hải Quỳnh đầu óc đã trở nên mụ mẫm hết cả, cô khẽ nhắm mắt đón nhận từng nụ hôn mãnh liệt của Tần Phong. Một tay vòng qua eo cô kéo cô sát lại gần anh hơn, tay kia luồn qua suối tóc đen tuyền mát rượi của cô. Hải Quỳnh choàng hai tay vòng sang cổ Tần Phong giữ cho thân mình không khụy xuống.
Không gian xung quanh vốn tĩnh lặng nay càng tĩnh lặng hơn.
Không khí tràn ngập hơi thở, cùng nụ hôn quấn quít.
Mãi sau cho đến khi Tần Phong cảm nhận được những làn nước mắt nóng hổi của Hải Quỳnh lăn trên má cô từ lúc nào, anh mới dừng lại.
Tần Phong đau lòng đưa tay lau nhẹ những giọt nước mắt trên mặt Hải quỳnh.
- Đừng khóc.
Hải Quỳnh trở về nhà với tâm trạng buồn bã. Cô vùi mình trong chăn, cô không hối hận vì yêu Tần Phong bởi vì cô sẽ quên anh. Hải Quỳnh sẽ vùi chôn kỷ niệm đẹp này vào sâu trong quá khứ, mãi mãi lãng quên. Những giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt cô như chôn vùi một tình yêu vừa mới bắt đầu đã kết thúc.
Cô lặng lẽ ngồi dậy lấy điện thoại gọi cho Khánh Vũ, đầu dây bên kia vừa bốc máy, Hải Quỳnh liền nói:
- Chúng ta kết hôn đi.
Chương 8: Ghen là một cảm xúc lạ.
Lại một buổi tối tự do, mọi người tụ tập cùng nhau chơi.
- Này, cho anh biết dòng họ cà của tụi em bắt nguồn từ đâu – Công nhìn nhóm ngũ long công chúa đang mặc áo đồng phục cà của họ thỉ thắc mắc.
- Hihi…dòng họ cà tụi em bắt nguồn từ đất nước Cu…ba…- Minh Trang cười phá ra đáp cố tình kéo dài hai chữ sau.
- Cu ba…nước Cuba bộ trồng nhiều thứ cà lắm à – Công nhăn trán ngạc nhiên, trước giờ chỉ nghe Cu ba trồng nhiều hoa hồng chứ chưa nghe Cuba trồng nhiều loại cà bao giờ.
Cả nhóm nghe Công nói thì phá ra cười chảy nước mắt, đập chân ôm bụng ngã xuống đất cười bò. Giang nghe xong thì biết bèn lắc đầu nói:
- Thông cảm, anh Công của mấy đứa không có khả năng sinh lí của đàn ông nên không hiểu được xuất xứ của Cuba đâu.
Mọi người nghe xong càng cười không ngừng nghỉ.
Công nghe Giang và mọi người trêu thì trầm mặc suy nghĩ: Cuba…Cu…ba…Một tia sáng lóe qua đầu Công bỗng chốc mặt đỏ rần rần bèn thẹn quá quát lên:
- Mấy cái đứa này, dám trêu anh tụi bây.
Thấy Công nổi giận, Minh Trang bèn nịnh nọt:
- Giỡn chút thôi mà…anh đừng giận, giận quá sẽ bị nỗi mụn mà mất đi vẻ đẹp trai ngời ngời của anh thôi.
Vầy đi ha, để chuộc tội, tụi em sẽ kết nạp anh vào nhóm Cà tụi em, đi đâu cũng không bỏ rơi anh, anh thấy sao.
- Được – Công gật gù vuốt cằm ra chiều đắc ý, đi chung với 5 cô gái dễ thương cũng là một sự hãnh diện khó ai có.
- Ok. Vậy phải tìm cho anh một biệt danh cà mới được – Phương Hồng gật đầu.
- Vậy cho anh làm cà rốt đi – Công bèn đề nghị.
- Không được, cà rốt đã có người làm rồi – Minh Trang bèn phản đối.
- Cà dĩa thì sao – Công suy ngẫm một lát rồi bèn đề nghị.
- Cũng không được, cà dĩa đã có người làm rồi – Lê Phương lên tiếng phản đối.
- Đối với người đàn ông duy nhất trong nhóm cà như anh thì phải đặt một cái tên thật độc, có một không hai trên đời này – Hải Quỳnh mím cười nói, Công không để ý thấy nước mắt Hải Quỳnh đã kéo màn nước vì phải nhịn cười.
- Hải Quỳnh nói đúng, tên của anh phải độc đáo mới được – Công gật gù tán thưởng.
- Em biết rồi, đặt tên là cà ông giặc đi – Ngọc Yến vỗ tay đề nghị.
- Cà ông giặc…có cái tên cà này sao – Công nhíu mày nhìn Giang hỏi.
- Đừng hỏi tui, tụi không rành chuyện chợ búa đâu – Giang phẩy tay đáp.
- Có…tất nhiên là có cà này – Minh Trang bèn lên tiếng xác nhận.
- Quyết định lấy tên này đi, vừa lạ vừa độc, có một không hai trên đời này – Lê Phương bèn hùa thêm một câu.
- Được, vậy thì quyết định lấy tên này đi – Công gật đầu đồng ý.
- Cha mẹ ơi, tao bị nội thương vì nín cười rồi tụi bây ơi – Phương Hồng nước mắt chảy ròng ròng la lên.
Ngay lặp tức cả bọn cùng lúc không nhịn được bèn tiếp tục ôm bụng cười nghiêng ngả. Công biết mình lại tiếp tục bị mắc lừa lần nữa thì tái mặt nhảm lại cái tên “cà ông giặc” kia. Sau đó thì…0
Giang vỗ lưng Công một cái thật mạnh cười trêu:
- Cho ông chừa cái tật ham hố đi.
- Anh không thèm chơi với mấy đứa nữa – Công vùng vằng đứng dậy định bỏ đi, cả nhóm bèn níu giữ lại.
- Tụi em sai rồi, không ghẹo anh nữa đâu – Phương Hồng nắm tay Công kéo lại.
- Tại vì chán quá, nên mới ghẹo anh cho vui thôi, đừng giận nữa, tìm cái gì chơi đi – Minh Trang bèn nói.
Công nghe vậy cũng bớt giận bèn ngồi xuống cúi thấp đầu bảo:
- Thật ra anh có đem theo một bộ bài, tụi mình chơi đánh bài đi.
- Được đó – Lê Phương mắt sáng rỡ vội gật đầu đồng ý.
- Chơi ăn gì? Quẹt lọ ghẹ ha – Minh trang hỏi ngay tắp lự.
- Hay chơi quỳ gối – Phương Hồng bèn đề nghị.
- Tần Phong thì tụi anh lo được. Cái chính là có thầy Vũ ở đây thì khó chơi lắm, cắm cờ bạc mà – Giang cũng chụm đầu vào bảo.
- Vầy đi, người nào đó hy sinh dụ thầy đi nơi khác đi – Công liếm môi nói.
Cả nhóm bèn quay sang nhìn Hải Quỳnh, hải Quỳnh hơi tái mặt khi bị nhìn chằm chằm như vậy.
- Sao lại là mình.
- Bà đâu có biết chơi đánh bài, ngoan đi hy sinh thân mình vì những đứa bẹn thân yêu đi – Minh Trang bèn lên tiếng dụ dỗ.
- Nhưng mà nhưng mà…mình biết dụ thầy làm sao – Hải Quỳnh sợ sệt hỏi.
- Rủ thầy đi đâu đó đi – Phương Hồng bèn đề nghị.
- Được rồi…cứ đến gặp thầy đi rồi tính – Lê Phương bèn giục.
Vậy là cả nhóm bắt ép Hải Quỳnh đi tìm Khánh Vũ, giả vờ như vô tình đi ngang thì gặp bàn chào:
- Tụi em chào thầy
Khánh Vũ cũng cười chào lại rồi hỏi:
- Mấy em định đi đâu vậy?
- Hải Quỳnh thích đi ngắm sao, nhưng tụi em thì lại không thích ngắm lắm cho nên định đưa Hải Quỳnh ra bờ sông rồi trở về, kẹt nỗi, Hải Quỳnh lại sợ ở một mình – Minh trang chép miệng than thở.
- Thầy ơi, bây giờ Thầy rảnh phải không thầy, thấy dẫn bạn ấy đi ngắm sao nha thầy – Lê Phương bèn nũng nịu năn nỉ.
Khánh Vũ ngước mắt nhìn hải Quỳnh:
- Em muốn đi ngắm sao hả?
Thấy Hải Quỳnh chần chừ thì Phương Hồng bèn huých vào người cô một cái, Hải Quỳnh bèn gật đầu.
- Vậy để thầy dẫn em đi – Khánh Vũ mĩm cười dịu dàng đáp.
- Hoan hô thầy…thầy muôn năm – Cả bọn reo lên mừng rỡ....