NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỷ Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Sự quyến rũ đáng sợ này…chỉ có gió quỉ mới đem tới. Là gió, cuốn đi mọi thứ, đem nhấn tất cả vào dòng xoáy…Là gió, nhẹ nhàng, thanh thoát nhưng có bản chất của quỉ…
Là gió, thứ vô hình đẹp đẽ nhưng không sao chạm vào được, lại tàn bạo đến mức chỉ khiến người ta chỉ muốn trốn chạy…Có phải sự mâu thuẫn này khiến gió quỉ càng thêm mê hoặc?
- Biết tôi thì hẳn là cũng biết tới luật của tôi! – Hữu Phong duỗi cánh tay, thằng thắn phán xét – Tối quá! Vì cô không nhìn thấy được gì nên tôi không làm khó!
Cô gái nhỏ gật gật đầu, rất thản nhiên đáp trả:
- Nhưng còn chuyện anh cản trở việc dạo bộ của tôi, phải tính thế nào? Còn nữa, đừng quên là anh cũng chạm vào tôi! Cố tình chạm vào tôi!
Đối với người tàn bạo thì hãy thật láo! Gió quỉ có thể lấn át Trung Anh chỉ vì bọn họ đã tự biến mình thành lá, sẵn sàng bị gió đe dọa. Nhưng nếu thật cứng cáp như những thân cây cổ thụ thì đâu sợ bị cuốn phăng?
Thừa nhận cô đã rất nhớ anh ta…thích anh ta…nhưng cô sẽ không để mình bị mê hoặc bởi lớp vỏ ngoài kia nữa!
Gió quỉ là kẻ ác, lấy quyên lực vô hạn để đáp ứng cho bản tính kênh kiệu của anh ta!
Cái nhếch miệng chỉ trong vòng nửa giây đã bị bóng đêm che lấp, Hữu Phong ồ lên một tiếng, giọng bất cần:
- Thì sao?
- Tôi tất nhiên sẽ không đánh anh, và làm tổn hại anh như anh đối xử với người khác!
- Cảm ơn! – Hữu Phong cười khẩy.
Đông Vy nhìn vào khoảng tối trước mặt, cao giọng dạy bảo:
- Tôi chỉ muốn anh hãy dẹp bỏ những luật lệ đáng ghét đó đi! Anh có quyền cấm người khác nhìn anh, chạm vào anh sao? Nếu thật sự không thích thì hãy đem khuôn mặt điển trai cùng dáng người chuẩn của anh cất trong nhà ấy!
Lúc cô gái nhỏ dứt lời, tim run lên, mặt cũng biến sắc theo. Có phải cô bị bóng phang vào nên hỏng đầu óc rồi không? Chưa tính đến quyền lực mà anh ta nắm, chỉ riêng bàn tay của anh ta cũng đủ bóp bẹp dí cô…
Láo cũng được, nhưng cô cần lên chiến thuật rõ ràng đã!
Một suy tính nảy ra…cô sẽ lợi dụng bóng tối, chuồn đi trong êm đẹp…
- Một người nam tính thực thụ sẽ không bao giờ chấp vặt! – Đông Vy vừa đánh đòn tâm lý, người vừa cẩn thận lùi ra phía sau…
- Có biết bơi không?
- Biết chứ! Nhưng anh hỏi để làm gì?
Có âm thanh lớn, dứt khoát vọng lên giữ khuya. Có tiếng hét thảm thiết xe toang bầu không gian yên tĩnh…
Đôi giày thể thao lùi vài bước, tránh làn nước từ hồ đang văng mạnh lên.
Một cái nhếch mép rất hiểm hiện rõ trong bóng tối…
Chap 9: Nhìn gió quỉ tới giây thứ 60!
Một nam sinh siêu cool với áo jaket mỏng phối hợp cùng jeans đen, chân đi giày trượt patin như mũi tên gió lao đi từ sân thể dục.
***
Một tuần sau đó, đã có nhiều thay đổi giữa thái độ của bạn học dành cho người mới đến. Họ đáp lại lời chào buổi sáng từ cô gái nhỏ, đôi lúc còn chủ động bắt chuyện với cô, hỗ trợ cô vào giờ tin học khi máy tính đối với cô hoàn toàn là một vật thể lạ lẫm…
Họ gượng gạo nhưng nhiệt tình!
Hôm giữa tuần, cô đã phát hoảng khi trên bàn học xuất hiện chiếc hộp quà thật dễ thương – một bộ đồng phục mới tinh.
Vì không tìm ra được người gửi nên Đông Vy đành mang nó về nhà, cất kĩ. Đôi lúc ngắm nhìn, lòng ấm áp như được ủ trog tấm chăn bông vào ngày lạnh. Cảm giác được quan tâm mà lâu lắm rồi cô gái nhỏ mới tìm lại được…
Bơi giữa môi trường mới, những trải nghiệm mới và những người bạn mới, cô vẫn không hề sao nhãng đi một trong những mục tiêu của mình khi tới Trung Anh.
Cô vẫn chưa lần ra dấu vết của người ấy! Giữa biển người, cô mò lần với một bóng dáng đã rất nhòe mờ theo lớp bụi thời gian…
Tuệ Anh và Hạ An đã khá thân với cô nhưng còn chưa đủ để cô có thể bộc bạch hết mọi việc! Và cô cũng giấu nhẹm đi cuộc đụng độ với gió quỉ đêm ấy.
Vẫn là…nhớ! Đã có thêm vài ký ức góp vào nỗi nhớ vô lý của cô…Lúc anh ta thô bạo lôi cô ngã, hung dữ túm cổ áo, tàn nhẫn ném cô xuống hồ.
Gió quỉ…luôn xuyên qua mọi không gian thời gian, chưa hề nằm trong kiểm soát của bất cứ ai. Kéo tới và rời đi chỉ trong chớp mắt là lẽ thường.
Đông Vy ngồi bên chiếc bàn kê sát cửa sổ…không một mình. Cô uống cạn ly nước đầy, ăn miếng bánh mì đen. Mọi hành động của cô gái nhỏ đều không qua khỏi mắt hí Tuệ Anh.
Cô bạn ngán ngẩm lắc đầu:
- Mọi thức thuộc về cậu đều sơ sài đến thô kệch!
Đông Vy không lên tiếng, ngầm thừa nhận qua cái nhoẻn miệng. Khi cô ăn hết bữa trưa, Tuệ Anh còn hì hục cắt xẻ phần bánh pizza Domino.
Cô gái nhỏ thu dọn đồ đến bồn rửa tự động, dùng ít tiền lẻ mua nước khoáng và xin nhà bếp chanh tươi, chút muối.
- Cậu uống cái này đi! – Đông Vy đẩy về phía bạn ly nước có kèm vài lát chanh tươi, muối trắng chưa tan hết còn đọng dưới đáy trong vắt.
Tuệ Anh vừa nhìn đã nhăn mặt, quanh mép miệng còn dính những mẫu kem bông trắng, cô cau có:
- Chua à? Kinh khủng như thế!
- Uống dần sẽ quen thôi. Cậu ăn nhiều đồ mỡ quá, không tốt tí nào.
- Việc gì phải quen chứ! Khi nào gặp được người tớ thật sự yêu thương, tớ mới giảm cân sau! – Tuệ Anh nhón vào miệng thanh socola thật ngon lành – Cậu ấy, thế nào lại kiêng khi người như con chuột nhắt hả?
***
Rời khỏi căng tin, Đông Vy không trở về lớp như Tuệ Anh, cô tìm đến thư viện. Chọn cuốn tiểu thuyết với nội dung khá sướt mướt, cô gái nhỏ ngồi trên bậc tam cấp, vừa sưởi nắng vừa ngấu nghiến đọc.
Cô tôn thờ những tình yêu bất tử, lắm hy sinh, lắm sóng gió…và chắc chắn là ít hạnh phúc! Như ba mẹ cô, mỗi người đều xuất thân từ gia đình khá giá, đều từng là học sinh của Trung Anh.
Hai người yêu nhau nhưng khi gia đình biết chuyện lại tìm cách ngăn cấm. Họ không muốn tình yêu gây cản trở cho những bước đường tiếp theo đầy hứa hẹn của con cái mình. Họ gay gắt, quá quắt tới nỗi ba mẹ cô phải bỏ đi khỏi thành phố khi chỉ học tới lớp 11…
Hai người tìm đến một vùng quê xa lắc, hẻo lánh. Ba cô – một công tử chính hiệu! Chưa bao giờ phải đụng đến bất kì việc nặng nhọc nào, nhưng đã phải học quen. Ba theo những thuyền lớn đi đánh bắt cá.
Còn mẹ cô, dù muốn gách vác một phần nào đó nhưng ba cô tuyệt đối không cho phép. Ba tạo mọi điều kiện để mẹ theo học trở lại, vì ước mơ của mẹ là trở thành giáo viên.
Lúc mẹ sắp tốt nghiệp đại học, ba cô…đã mất…trong ngày biển nỗi bão. Mẹ cô trở nên ngây dại và được ông bà ngoại tìm về chăm sóc. Khi ấy, mẹ mang thai Đông Vy đã hai tháng.
Mẹ vẫn thường sang thăm gia đình của ba nhưng bên nội xem mẹ như kẻ cướp đi đứa con trai độc nhất của họ nên mắng *** mẹ thậm tệ. Đôi khi, còn ra tay đánh mẹ…Những lúc quá tủi thân, mẹ đem theo Đông Vy, quì khóc trước mộ ba. Đó là nơi duy nhất, mẹ có thể để mình rơi nước mắt…
Mẹ không cho Đông Vy hé nửa lời nên không một ai biết tới những chuyện này.
Ông bà ngoại muốn tìm cho mẹ một chỗ dựa mới nhưng không đời nào mẹ đồng ý!
Năm Đông Vy 13 tuổi…ông bà ngoại của cô đã qua đời…
Hôm ấy, Đông Vy đợi mãi vẫn không thấy ai tới đón. Đấy là lần đầu tiên, cô cảm nhận được tim bỗng thắt lại vô cớ…đấy là lần đầu tiên, cô có dự cảm xấu.
Đông Vy chạy một mạch về nhà sau bốn tiếng chờ đợi ở trường. Lúc đặt chân vào cánh cửa quen thuộc, cô đã thấy…
Hai người nằm sóng soài, chân tay ngoặt về một phía, màu đỏ thẫm trào ra từ mái tóc điểm bạc, biến vầng trán của họ thành hốc tối đen sẫm…Máu không ngừng chảy thành dòng…bết lại trên nền xi măng.
Đông Vy đã không thể hét lên hay cử động, mắt cô gái nhỏ nhìn trừng trừng cảnh tượng kinh hãi kia, mọi âm thanh đã không thể tiến vào tai cô, mọi cảm giác đã bị tê cứng trong sự bàng hoàng tột độ…...
« Trước1...56789...82Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

Ring ring