↓↓ Đọc Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full Online
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Hoàng Tuấn Kiệt lờ đi lời khuyên chân thành của ông Hoàng. Bây giờ hắn làm gì còn tâm trí để quan tâm đến tình hình sức khỏe của bản thân mình nữa, chỉ cần nghĩ từ nay về sau hắn sẽ mất Thư Phàm vĩnh viễn, hắn đã không thể thở được.
Chống tay xuống giường, Hoàng Tuấn Kiệt loạng choạng đứng dậy. Vết thương được quấn băng trắng trên ổ bụng, vì sự di chuyển thân thể đột ngột đã rỉ ra một lớp máu màu đỏ.
Ông Hoàng kinh hoàng kêu lên, chân cấp tốc chạy lại gần, tay đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của Hoàng Tuấn Kiệt: “Cậu Kiệt! Xin cậu hãy nghe tôi. Cô Thư Phàm cũng không muốn cậu liều mạng đi tìm cô ấy như thế này. Nếu cậu muốn tìm được cô ấy, trước hết cậu phải nghỉ ngơi cho tốt, chỉ có như thế cậu mới đủ sức khỏe và tỉnh táo để nghĩ cách tìm ra cô ấy.”
Ông Hoàng đỡ Hoàng Tuấn Kiệt ngồi xuống giường. Hoàng Tuấn Kiệt dù rất muốn đẩy ông Hoàng ra, nhưng khi tay hắn chạm vào ngực ông Hoàng, chỉ thấy một làn gió mát thoảng bay qua, giống như mát xa, hoàn toàn không có một chút khí lực.
Hoàng Tuấn Kiệt kinh ngạc, sửng sốt nhìn bàn tay mình. Hắn không hiểu tại sao chỉ có ngủ một ngày một đêm, tay chân hắn lại rệu rã, hệt một cụ già hơn 70 tuổi.
Nhìn biểu hiện nghi hoặc trên khuôn mặt Hoàng Tuấn Kiệt, ông Hoàng giải thích: “Tôi đã nói rồi, sức khỏe của cậu chủ bây giờ rất yếu. Cậu chủ phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, ít nhất ba ngày, rồi hãy tính đến chuyện tự mình đi tìm cô Thư Phàm.”
“Không được!” Hoàng Tuấn Kiệt nghe ông Hoàng nói, chẳng khác coi hắn là một phế nhân. Hắn là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, sao có thể để cho một vài vết thương làm nhụt đi ý chí của nam nhi.
Ông Hoàng khôn khéo lựa lời khuyên nhủ hắn: “Nghe lời tôi, cậu chủ hãy nghỉ ngơi cho tốt đi. Việc tìm kiếm cô Thư Phàm, tôi đã cử người đi điều tra hết cả rồi. Tuy rằng vẫn chưa phát hiện được cô Thư Phàm đang ở đâu, nhưng hiện giờ tính mạng của cô ấy không có gì nguy hiểm.”
Hoàng Tuấn Kiệt nghi ngờ, hỏi ông Hoàng: “Tại sao ông có thể khẳng định là tính mạng của Thư Phàm không có gì nguy hiểm?”
“Tôi đã cho người điều tra hết tất cả các hang cùng ngõ hẻm của thành phố Lạn Đầu, nhưng không phát hiện bất cứ vụ giết người nào, hơn nữa hai tài xế xe tắc xi ngồi đợi khách trước cổng sân bay khẳng định là có trông thấy cô Thư Phàm đi ra cổng và đi trên vỉa hè gần sân bay. Từ những thông tin mà tôi nhận được, tôi khẳng định, cô Thư Phàm đã bị ai đó bắt đi, nhằm mục đích gây khó dễ cho cậu chủ.”
Hoàng Tuấn Kiệt nhìn vào mắt ông Hoàng, sau khi phát hiện ông Hoàng không nói dối, lúc này Hoàng Tuấn Kiệt mới thở ra một hơi thật dài: “Nếu cô ấy không có mệnh hệ gì, tôi rất mừng. Dù mục đích của kẻ bắt cóc bí ẩn kia, nhằm vào tôi hay bố tôi, tôi tuyệt đối cũng không tha cho kẻ đó.” Hoàng Tuấn Kiệt nghiến răng ken két, mắt lộ vẻ sát khí. Khuôn mặt nhợt nhạt, hòa cùng màu mắt bừng lên những đốm lửa nhỏ, hệt một dòng sông băng đang bị mặt trời thiêu đốt.
Ông Hoàng lặng im không nói gì, mắt chăm chú quan sát sắc thái biểu cảm trên khuôn mặt Hoàng Tuấn Kiệt. Ông nhận ra Hoàng Tuấn
Kiệt có nhiều nét tương đồng giống ông Gia Huy, không chỉ về ngoại hình, mà còn cả về tính cách, chỉ khác một điều Hoàng Tuấn Kiệt không có tính cách lăng nhăng và đa tính giống ông Gia Huy.
Gần tám giờ sáng, Thư Phàm mới dậy. Việc đầu tiên mà Thư Phàm làm là thay băng, bôi thuốc cho con chim hải âu, sau đó nghĩ cách ra khỏi đây. Thư Phàm luôn tin rằng dù có xảy ra chuyện gì thì ngày mai mặt trời cũng lên, nên chỉ cần sống tốt và nghỉ ngơi đầy đủ là được rồi. Nhờ tinh thần sống lạc quan, dù có bị bắt nhốt, Thư Phàm cũng tìm ra được nhiều thứ để giải trí.
Bàn ghế trong phòng, đã bị Thư Phàm đập gần tan nát vào chiều hôm qua. Sáng nay khi Thư Phàm thức dậy, ông Phúc đã thay bằng một bộ bàn ghế hoàn toàn mới.
Thư Phàm liếc mắt nhìn, xoa cằm, cười cười với ông Phúc, ngụ ý nói thầm rằng khi nào tôi còn bị nhốt ở đây, ngày đó tôi sẽ đập hết tất cả mọi thứ ở đây.
Ông Phúc cười cười, không đáp.
Nhìn Thư Phàm và ông Phúc giống hệt hai đối thủ đang giương cung bạt kiếm trong vô hình.
“Cháu đói bụng, cháu muốn ăn cơm.” Bôi thuốc và thay băng cho con chim hải âu xong, Thư Phàm xoa bụng, tự cho mình cái quyền hò sai ông Phúc như một bà chủ.
Ông Phúc chỉ mỉm cười, không trách mắng Thư Phàm đã biến mình thành người hầu. Cả đời ông chỉ coi người đàn ông lạ mặt kia là ông chủ, nhưng hôm nay vì nhiệm vụ được giao, ông tự nguyện biến thành người hầu của Thư Phàm.
“Cô Thư Phàm! Phiền cô chờ một chút, tôi xuống bếp mang thức ăn lên cho cô.” Ông Phúc hơi khom người, tay mở cửa, bước ra ngoài.
Hơn bảy giờ sáng, Thư Phàm nghe được tiếng phành phạch của máy bay cá nhân. Thư Phàm khẳng định người đàn ông lạ mặt kia đã ra khỏi lâu đài. Khóe môi Thư Phàm nhếch lên, hai tay xoa vào nhau, mặt tươi như hoa nở. “Dù thế nào, mình cũng phải tìm cách ra khỏi đây. Mình là một công dân tự do, là người được pháp luật bảo vệ. Tuy rằng đang sống trên một đất nước xa lạ, nhưng đã là con người ai cũng có quyền bình đẳng như nhau. Hừ! Anh ta tưởng mình là ai, mà tự cho mình cái quyền bắt nhốt người khác.”
Thư Phàm đặt con chim hải âu nằm trên ổ chăn. Tay xoa nhẹ vào đầu nó, mắt âu yếm nhìn, Thư Phàm nói thầm: “Em cảnh giác hộ chị một chút nhé! Có bất cứ động tĩnh gì thì lên tiếng cảnh báo cho chị.” Thư Phàm dặn dò con chim hải âu, như thể nó là một con chó cảnh sát đã trải qua huấn luyện.
Con chim hải âu, không biết có hiểu được những gì mà Thư Phàm nói không, nó “gừ gừ” hai tiếng trong cổ họng, mắt lim dim, ra vẻ thân thiết với Thư Phàm.
Thư Phàm sửng sốt, mắt trợn tròn nhìn con chim hải âu. Một lát sau, Thư Phàm hoa chân múa tay, phá ra cười thật to: “Ha ha ha! Em hiểu những gì mà chị đang nói đúng không?”
Lúc ông Phúc mở cửa bước vào phòng, ông chứng kiến chính là cảnh này. Miệng ông co giật, khuôn mặt già nua hiện lên mấy nếp nhăn dưới đuôi mắt vì cười.
“Cô Phàm! Thức ăn của cô đây!” Ông Phúc dùng chân đóng cánh cửa, cẩn thân bưng một mâm thức ăn làm bằng bạc sáng bóng đến gần chiếc bàn gỗ đặt giữa phòng.
Thư Phàm đang cao hứng, tâm trạng vui vẻ, nên không còn cáu bẳn với ông Phúc nữa.
Tự kéo ghế, Thư Phàm ngồi xuống: “Oa! Thức ăn thơm ngon quá!” Thư Phàm sung sướng hít một hơi thật dài, khuôn mặt còn hồng và tươi hơn cả mặt trời vào buổi sáng.
Ông Phúc thấy khuôn mặt và nụ cười của Thư Phàm thật chói sáng, chói sáng đến nỗi mắt ông nheo lại, nụ cười trên môi ông càng lúc càng sâu.
Thư Phàm kéo ông Phúc ngồi xuống, vồn vã mời: “Chú ngồi xuống đi, ngồi xuống đi. Cùng ăn cơm sáng với cháu nào. Cháu không muốn ăn cơm sáng một mình.”
Ông Phúc bất ngờ trước cử chỉ và hành động nhiệt tình của Thư Phàm. Tuy rằng chỉ vừa mới làm quen với Thư Phàm trong vòng một ngày và một đêm, nhưng ông phần nào đã hiểu được tính cách hào sảng giống con trai của Thư Phàm.
“Không! Không! Cô ăn đi! Tôi đã ăn rồi.”Ông Phúc vội nhổm dậy, ông không dám ngồi ăn cùng Thư Phàm. Kể từ lúc trở thành quản gia của ông chủ, ông luôn tuân thủ đúng thân phận chủ tớ, điều này đã ăn sâu vào máu, mặc dù Thư Phàm không phải là bà chủ của ông, nhưng dù sao Thư Phàm cũng là khách của ông chủ.
Thư Phàm cau mày: “Ông không thích ăn cơm sáng cùng với cháu?”
“Không, không phải, tuyệt đối không phải.” Ông Phúc gấp gáp giải thích: “Tôi thật sự đã ăn no rồi.”
Thấy ông Phúc luống cuống đến độ, ăn nói gấp gáp, vã mồ hôi, Thư Phàm mỉm cười, tay vỗ nhẹ vào mu bàn tay ông Phúc: “Nếu chú đã ăn rồi thì thôi. Cháu không ép chú nữa.”...