↓↓ Đọc Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full Online
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
“Cô có biết mình vô sỉ lắm không hả?” Đào Tuyết Viên nghiến răng nghiến lợi, rít giọng: “Vũ Gia Minh là chồng sắp cưới của tôi. Sao cô dám mơ tưởng, dùng sắc đẹp của mình để quyến rũ anh ấy? Cô còn mặt dày khoác tay anh ấy đến tận đây dự tiệc nữa là sao?”
Tú Kinh kinh hoàng, mắt mở to nhìn Đào Tuyết Viên. Cốc nước lọc cùng đĩa trái cây rơi xuống đất, vỡ tan tành thành từng mảnh nhỏ.
“Anh…anh Minh là…là chồng sắp..sắp cưới của chị?” Tú Linh rơi lệ. Từng giọt nước măt long lanh, lấp lánh như pha lê. Trái tim vì đau đớn và choáng váng đã gần như ngừng đập trong lồng ngực.
Đào Tuyết Viên hài lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt và nước mắt đầm đìa của Tú Linh. Cô ta tưởng Tú Linh cũng giống như những cô gái chanh chua và đanh đá khác. Nhưng không ngờ, Tú Linh lại yếu đuối và hay khóc như thế.
Được thể, cô ta càng cao giọng quát Tú Linh: “Cô biết điều thì tránh xa anh Gia Minh ra. Nếu không, cô đừng trách tôi độc ác.”
Đào Tuyết Viên tiếp tục sỉ nhục Tú Linh: “Hừ! Cô tìm cách tiếp cận anh ấy vì tiền và địa vị của anh ấy chứ gì? Cô nói đi! Cô cần bao nhiêu tiền, để tôi cho cô?”
Tú Linh bịt hai tai lại, nước mắt tuôn như mưa, miệng lẩm bẩm: “Không phải! Không phải!”
Tú Linh đi giật lùi, khuôn mặt nhợt nhạt nước mắt. Vừa đau lòng khi biết Vũ Gia Minh đã có vợ chưa cưới, vừa căm ghét hắn đùa bỡn và lừa dối mình bao lâu nay, vừa tủi nhục khi bị Đào Tuyết Viên coi là một cô gái lẳng lơ, và hám của. Không còn chịu đựng hơn được nữa, Tú Linh co giò bỏ chạy thật nhanh.
Đào Tuyết Viên cười nhạt, hả hê nhìn theo. Cô ta sung sướng vì có thể nhanh chóng loại bỏ được một địch thủ.
Tú Linh băng qua sân vườn rộng hơn 500 mét vuông, phóng ra cổng. Nước mắt khiến tầm nhìn của Tú Linh bị hạn hẹp.
Mọi người đều tập trung ăn uống, nói chuyện, cười đùa và nhảy nhót trong nhà. Không có mấy ai đi ra sân vườn toàn cây cối rậm rạp, Tú Linh lại là người mới ở đây, nên sự mất tích của Tú Linh không gây sự chú ý của nhiều người.
Tú Linh cứ thế chạy, chạy càng lúc càng xa. Đến khi mệt đến không thể thở nổi, và không còn chạy tiếp được nữa, Tú Linh mới dừng lại.
Ngơ ngác nhìn con đường đông xe cộ qua lại, Tú Linh không biết mình đang đứng ở đâu, và đây là nơi nào. Trên người không mang theo điện thoại, không có tiền, Tú Linh bắt đầu thấy sợ hãi và hốt hoảng.
Kể từ lúc theo Vũ Gia Minh sang Hồng Kông, Tú Linh chưa rời khỏi khách sạn Hong Kong SkyCity Marriott nửa bước. Tú Linh không nhớ được điện chỉ của khách sạn đó, cũng không biết tư gia của nhà họ Đào nằm trên con đường nào.
Tú Linh giờ chẳng khác gì một đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi. Tú Linh vừa mới nín khóc, lại khóc như mưa, tay nắm chặt lấy thân váy, tóc tai tán loạn vì gió thổi.
Tú Linh bước thấp bước cao đi trên đường. Hình ảnh vừa đi vừa khóc của Tú Linh khiến người đi đường chú ý. Có vài gã đàn ông đã cợt nhã trêu ghẹo Tú Linh. Quá sợ hãi, Tú Linh lại co giò chạy tiếp. Khoảng cách giữa Tú Linh và biệt thự nhà họ Đào càng lúc càng xa.
Đến một ngã tư, nhìn cột đèn giao thông nhấp nháy chuyển sang màu đỏ, Tú Linh muốn băng sang đường.
Ánh mắt trời nắng gắt khiến khuôn mặt Tú Linh đỏ gay. Tú Linh vừa đi trên làn vạch màu trắng, vừa cúi đầu đếm nhịp bước chân. Mải đếm nhịp bước chân, đi thật chậm, Tú Linh không biết đèn đã chuyển sang màu xanh, xe cộ bắt đầu di chuyển.
“Két!”, “Rầm!”, “Phịch!” Ba âm thanh vang lên cùng một lúc.
Tú Linh bị một chiếc xe tông vào người. Đầu Tú Linh đập xuống nền xi măng, thân thể bị xây xát, máu đang chảy ra từ vết thương trên trán.
Tiếng la hét, tiếng phanh xe thắng gấp. Tất cả tạo nên một âm thanh hỗn độn, làm náo loạn cả một khu phố.
Từ trên xe ô tô, một người đàn ông trung niên bước xuống. Ông ta nhanh chóng cúi xuống xem xét tình hình thương tích của Tú Linh.
Chưa đầy 10 phút sau, tiếng còi xe cứu thương vang lên.
Ngồi trên xe ô tô, một người đàn ông trẻ hơn 20 tuổi cau mày bực bội. Tức giận mắng thầm cô gái kia băng qua đường khi đèn đã chuyển sang màu xanh. Mặc dù đã bấm còi inh ỏi, nhưng cô ta mắt điếc tai ngơ, nên mới xảy ra cớ sự này.
Chap 22:
Vũ Gia Minh cố gắng tìm kiếm hình bóng của Tú Linh trong biển người, hắn không ngừng tự trách bản thân mình, lẽ ra hắn nên chú ý đến Tú Linh, không nên để Tú Linh vượt khỏi tầm mắt. Mang theo lo lắng và hốt hoảng, hắn gọi điện thoại cho Trợ lý Tân: “Đi vào tiền sảnh! Tôi có chuyện cần nói!” Mặc dù vậy, bên ngoài hắn vẫn bình tĩnh xử lý mọi chuyện.
Trợ lý Tân sau khi nhận điện thoại của Vũ Gia Minh, lập tức đi từ trong vườn vào tiền sảnh gặp Vũ Gia Minh.
“Cậu chủ!” Trợ lý Tân hơi cúi đầu, cung kính chào Vũ Gia Minh.
“Tôi đã yêu cầu cậu cho người để mắt đến Tú Linh đúng không? Hiện giờ Tú Linh đang ở đâu?” Vũ Gia Minh nhíu mày, ngữ khí có dấu hiệu tức giận.
Trợ lý Tân rùng mình, vội nói: “Xin lỗi cậu chủ! Tôi sẽ đi tìm cô ấy ngay.”
Trợ lý Tân định quay người bỏ đi, Vũ Gia Minh quát nhỏ: “Cậu nói như thế có nghĩa là hiện giờ cô ấy ở đâu cậu cũng không biết?”
Trợ lý Tân trong lòng run dữ dội. Vũ Gia Minh là một kẻ thâm sâu khó lường như thế nào, không phải Trợ lý Tân không biết. Tú Linh là cô gái được hắn coi trọng, nếu chẳng may Tú Linh xảy ra chuyện gì, thì Trợ lý Tân dù có mười cái mạng cũng không đủ đền.
“Cậu…cậu…chủ…” Trợ lý Tân lắp bắp, mồ hôi tuôn ra đầy mặt.
“Phái mấy người đi tìm cô ấy ngay! Tôi hạn cho cậu trong vòng một tiếng phải tìm ra cô ấy. Nếu không, cậu chuẩn bị nhận hậu quả đi.” Vũ Gia Minh hạ giọng nói, môi nhếch lên thành một nụ cười nhạt.
Da đầu Trợ lý Tân co giật, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm áo. Vũ Gia Minh bây giờ trông giống hệt một con quỷ chuẩn bị nhe nanh múa vuốt, nuốt con mồi vào bụng.
“Đi mau!” Vũ Gia Minh trừng mắt, quát. Hừ! Bọn nhân viên dưới quyền dám lơ là trách nhiệm? Bọn họ định
thử thách lòng kiên nhẫn của hắn chắc?
Trợ lý Tân vội vàng đi ngay, không dám chần chờ dù chỉ là một phút giây. Vừa đi Trợ lý Tân vừa cầu nguyện, cầu mong sao Tú Linh không xảy ra chuyện gì, cầu mong Tú Linh chỉ đi quay quẩn trong vườn của nhà họ Đào, cầu mong số phận của mình không gặp vận rủi. Chân rảo bước nhanh, Trợ lý Tân đáng thương liên tục dùng khăn tay màu trắng lau mồ hôi trên mặt, miệng lẩm bẩm hệt một con chiên ngoan đạo, chỉ thiếu nước làm dấu thánh trên trán và trên ngực.
Tú Linh đột ngột biến mất, Vũ Gia Minh không còn tâm trạng tiếp chuyện với các quý ông, lòng hắn nóng như lửa đốt. Tuy ngoài mặt cố tỏ ra bình thản, nhưng bên trong hắn đang có một ngọn lửa bốc cao lên đến tận đỉnh đầu, bàn tay siết thành nắm đấm, lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi.
Đào Tuyết Viên sau khi dùng lời lẽ sắc nhọn và chanh chua để sỉ nhục Tú Linh, đã vui vẻ tiến lại gần Vũ Gia Minh. Mỗi bước chân của cô ta giống một siêu mẫu đang bước trên sàn catwalk. Gấu váy bay bay, mái tóc dài uốn quăn tung bay trong gió, khiến quý ông trong bữa tiệc phải nín thở, si dại nhìn không chớp mắt, có người còn quên cả thở. Sắc đẹp của cô ta có thể ví như một bức họa thủy mặc, một bức họa do người họa sĩ tài hoa muốn tất cả đàn ông trên thế gian phải quỳ xuống chân cô ta.
“Anh Minh!” Giọng nói mềm mại ngọt đến tận xương, đôi môi anh đào hé mở, đôi lông mi cong hình cánh phượng chớp chớp.
Vũ Gia Minh cau mày nhìn: “Tuyết Viên!” Mặc dù nhìn không vừa mắt, không muốn tiếp chuyện. Nhưng cô ta chào hỏi hắn, hắn không thể ngó lơ, cũng không thể coi như không thấy cô ta tồn tại.
“Anh muốn uống với em một ly không?” Đào Tuyết Viên cười, nụ cười quyến rũ, động lòng người.
Các quý ông đứng bên cạnh đã say, say điên đảo, say vì rượu, say vì người đẹp....