↓↓ Đọc Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full Online
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
“Hoàng Tuấn Kiệt!” Thư Phàm gọi, “Anh định đưa hai chị em tôi đi đâu đây?”
“Về nhà tôi.” Hoàng Tuấn Kiệt quay lại nhìn Thư Phàm, đơn giản trả lời.
“Không được.” Thư Phàm thẳng thắn cự tuyệt, “Anh mau đưa tôi về nhà trọ của em gái tôi.”
“Cô vẫn không hiểu hoàn cảnh nguy hiểm của bản thân mình sao?” Hoàng Tuấn Kiệt nén giận, nhắc nhở cho Thư Phàm nhớ bây giờ sát thủ đang bám theo, tìm cơ hội để thủ tiêu. Có thể Thư Phàm không quan tâm đến chuyện sống chết của cá nhân, nhưng còn Tú Linh, Thư Phàm không thể không lo.
Thư Phàm định mở miệng cãi lại yêu cầu của Hoàng Tuấn Kiệt, nhưng thấy hắn nói có lý, lại thấy cô em gái đang trong trạng thái tinh thần hoảng loạn, nên không có ý kiến gì thêm nữa.
Hoàng Tuấn Kiệt rất mừng, vì cuối cùng cô gái ương bướng và không biết sống chết như Thư Phàm đã chịu nhượng bộ. Để cho Thư Phàm sống ở bên ngoài, hắn rất lo. Nếu có thể nhốt Thư Phàm ở bên cạnh mình cả ngày lẫn đêm, cho đến khi nào bắt được hai tên sát thủ và tìm ra người chủ mưu đứng sau vụ ám sát kia, thì hắn mới yên tâm được. Hoàng Tuấn Kiệt bị ý nghĩ kì lạ này, dọa cho nhảy dựng. Từ khi nào hắn lại có ý nghĩ kì lạ, là muốn giữ một cô gái suốt ngày ở bên cạnh mình, thậm chí ngay cả ban đêm cũng không buông tha.
“Chúa ơi! Mình điên thật rồi!” Hoàng Tuấn Kiệt luồn tay vào tóc, vuốt mặt mấy cái cho tỉnh táo đầu óc. Hắn đang cho rằng bản thân mình vẫn còn chưa thoát khỏi trạng thái căng thẳng và lo sợ, nên mới có suy nghĩ trước nay chưa từng có ấy.
Ngồi bên cạnh, tuy đang tập trung vào lái xe, nhưng Tuấn Hùng thỉnh thoảng vẫn kín đáo quay sang, liếc mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Nhìn hắn vò đầu bứt tóc, vuốt mặt như một nhà hiền triết không thể giải thích được một nguyên lý hết sức tự nhiên của con người rằng: “Một người con trai khi đã bắt đầu có tình cảm với một cô gái, thì sẽ nhớ về cô ấy, lo lắng cho sự an toàn của c
ô ấy, muốn giữ cô ấy ở bên cạnh mình một khắc cũng không muốn rời xa.”, Tuấn Hùng không nhịn được cười. Xem ra vị sếp nóng tính như lửa, không coi trọng chuyện nữ nhi tình trường, đã tìm được người con gái định mệnh của cuộc đời mình rồi.
…
Con đường dẫn vào tòa cao ốc Hoàng Thị hoàn toàn không có một bóng người, cây cối hai bên đường chìm trong ánh sáng mờ ảo của bóng đèn điện. Nơi đây giống như một dinh thự của một nhân vật chính trị cấp cao, làm việc cho chính phủ.
Tú Linh lần đầu tiên đến đây, nên không thoát khỏi tò mò, mắt hiếu kì nhìn quang cảnh hai bên đường. Cảm nhận được không khí trang nghiêm nơi đây, Tú Linh hơi ớn lạnh, mắt lo sợ nhìn chị gái đang ung dung ngồi dựa người ra sau ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Thư Phàm là thế, lúc nào cũng bình thản, ít khi nào sợ sệt, chỉ khi nào gặp phải vấn đề gì đó khó giải quyết và liên quan đến sự an toàn tính mạng của người thân, mới trở nên yếu đuối và rơi lệ.
“Chị Thư Phàm!” Tú Linh gọi nhỏ, thì thào hỏi, “Chúng ta đang ở đâu đây?”
“Lúc nữa em sẽ biết thôi.” Thư Phàm không mở mắt, lười biếng đáp.
“Chị đã từng ở đây rồi sao?” Tú Linh tròn xoe mắt nhìn Thư Phàm, lúc này đã hoàn toàn biến thành một đứa trẻ con, không còn dáng vẻ của một thiếu nữ vừa mới thất tình nữa.
“Chị ở đây được mấy ngày.”
“Cái gì?” Tú Linh kinh ngạc bật thành một tiếng kêu nhỏ, “Chị…chị từng sống ở đây?”
“Ừ.” Thư Phàm che miệng ngáp ngủ, vô tư thừa nhận, mà không biết cô em gái đã bị câu trả lời của mình, khiến cho đầu óc trong sáng bắt đầu tưởng tượng ra những suy nghĩ đen tối, chỉ có người lớn mới nên có.
“Em lại đang suy nghĩ lung tung gì thế?” Hiểu em gái không ai bằng chị, nên Thư Phàm không cần nhìn biểu hiện trên khuôn mặt trắng nõn và thanh tú của Tú Linh, cũng biết Tú Linh đang nghĩ gì trong đầu.
“Chị..chị và anh Kiệt…không…không phải…?” Tú Linh đỏ mặt vì xấu hổ, ấp úng không dám nói tiếp.
“Vớ vẩn!” Thư Phàm lập tức cắt ngang lời của cô em gái, “Đừng có nói lung tung. Giữa chị và anh ta không có quan hệ gì cả.”
“Nhưng…nhưng mà…” Tú Linh thấy có gì đó không đúng. Nếu Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt không có quan hệ gì đặc biệt, tại sao lại sống cùng nhau?
Ngồi ở phía trước, Hoàng Tuấn Kiệt dở khóc dở cười. Hai chị em Thư Phàm đúng là rất biết cách chọc tức hắn. Nói chuyện thì ít ra cũng chừa cho hắn một chút mặt mũi chứ? Đằng này, Thư Phàm oang oang nói cho thiên hạ biết, trong mắt cô, hắn chẳng đáng một xu một cắc nào cả. Nếu có thể, hắn rất muốn xông lên đánh Thư Phàm một trận, hay bổ não Thư Phàm ra xem ngoài các công thức hóa học, tên và công dụng của các loại thuốc, khả năng mổ và phẫu thuật thiên tài ra, thì còn thứ gì khác nữa không?
Tuấn Hùng cười tủm tỉm, dù đã cố nín nhịn, nhưng hai chị em Thư Phàm nói chuyện hài hước quá.
“Im!” Hoàng Tuấn Kiệt trừng mắt nhìn Tuấn Hùng, rít giọng cảnh cáo.
“Vâng, thưa sếp.” Tuấn Hùng mím môi, giả vờ ho lên một tiếng để che dấu khuôn mặt vì nén cười đã trở nên đỏ bừng của mình.
“Anh bị cảm cúm hả?” Thư Phàm chú ý đến tiếng ho của Tuấn Hùng, bệnh nghề nghiệp nổi lên, nên tốt bụng thăm hỏi Tuấn Hùng.
Tuấn Hùng suýt chút nữa là bị sặc chết, không ngờ từ giả vờ lại biến thành bệnh thật.
“Không, tôi không sao cả.” Tuấn Hùng vội vàng đáp, sợ chút nữa khi lên đến lầu thứ 13, Thư Phàm sẽ nhanh tay bắt mạch và kê cho một đống thuốc bắt phải uống.
Hoàng Tuấn Kiệt khinh thường nhìn Tuấn Hùng, mắt hàm ý, “Cho chết! Cười cho lắm vào!”
…
Đi xe mất hơn 20 phút, chiếc xe ô tô màu đen rẽ phải, đi thêm hơn 500 mét, dừng lại trước một cánh cổng sắt màu xanh dương.
Cánh cổng sắt tự động mở ra hai bên, ông quản gia đã được Tuấn Hùng gọi điện thông báo từ trước và kể sơ qua chuyện Thư Phàm bị Vũ Gia Minh bắt, nên đã sớm đứng chờ ở trước cổng.
“Chào chú!” Hạ cửa kính xe ô tô, thò đầu ra ngoài, Thư Phàm vui vẻ, mỉm cười chào hỏi ông quản gia.
“Chào cháu!” Ông quản gia vui vẻ chào lại Thư Phàm, thở phào nhẹ nhõm khi thấy Thư Phàm không sao.
“Tôi muốn xuống ở đây.” Thư Phàm bảo Tuấn Hùng.
Hoàng Tuấn Kiệt nói theo Thư Phàm, “Cậu dừng xe ở đây đi. Tôi sẽ xuống cùng với họ.”
Tuấn Hùng dừng xe, đang định bước xuống để mở cửa xe cho Hoàng Tuấn Kiệt và hai chị em Thư Phàm, ông quản gia đã giúp Tuấn Hùng làm việc đó.
Thư Phàm bấu lấy cánh tay ông quản gia, thân thiết giới thiệu Tú Linh cho ông biết, “Chú Phong! Đây là em gái cháu, tên là Tú Linh.”
Ông quản gia kín đáo đánh giá và quan sát từ đầu xuống chân Tú Linh.
“Chào chú!” Tú Linh bẽn lẽn chào hỏi ông quản gia, giọng trong trẻo dễ nghe.
“Chào cháu!” Ông quản gia mỉm cười, ngay từ lần gặp đầu tiên ông đã thích cô gái có hai bím tóc đen dày trước ngực, khuôn mặt đẹp tựa búp bê barbie, tính cách ngoan ngoãn và dễ thương này. Ông thật lòng mong có thể thường xuyên được gặp và tiếp chuyện với hai chị em Thư Phàm.
“Chúng ta đi lên phòng thôi.”
Tú Linh vừa đi vừa hiếu kì ngó ngược ngó xuôi. Nhìn khoảng sân vườn rộng mấy trăm mét vuông, trồng đủ các loại hoa và các loại cây cảnh, lối đi được rải sỏi trước mặt, Tú Linh đã thích thú bật lên một tiếng kêu nho nhỏ trong cổ họng, khuôn mặt ửng hồng trông sinh động và hoạt bát hẳn lên.
Đi vào trong tiền sảnh của tòa cao ốc, Tú Linh còn kinh ngạc nhiều hơn nữa. Thấy kiến trúc của tập đoàn Vũ Thị gần giống với kiến trúc xây dựng của tập đoàn Hoàng Thị, Tú Linh lại tưởng mình vẫn còn ở tập đoàn Vũ Thị.
Tuấn Hùng bấm mũi tên chỉ xuống dưới, chưa đầy hai mươi giây sau, cánh cửa thang máy mở ra.
Năm người lần lượt bước vào trong, cùng với hai anh vệ sĩ....