↓↓ Truyện Hay Đừng Đùa Với Teen Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Một lần ngồi uống cafe với H, em hỏi về P thì H nói L ít khi nào nói chuyện về P, nhưng qua những thông tin ít ỏi H biết thì P rất ham chơi, khác với L hiền hơn (thế mà 2 chị em đều đã ngủ với trai, chậc). Em bỏ qua ý định giữ mối quan hệ với P.
Thế rồi em nâng cấp một em gái của em lên làm gấu. Em này tên T, khi đó đang học năm cuối đại học XHNV. Em chơi với em T này đã hơn 2 năm, rất thích em này, nên khi nâng cấp được, em rất vui và muốn ổn định lâu dài với T. Em bỏ hẳn vụ lượn lờ các em gái. Khi yêu, em bắt đầu dùng Facebook nhiều hơn, cập nhật hình ảnh và status nhiều. Em quên mất là em vẫn chưa accept hay từ chối request của P, do đó P vẫn theo dõi được một phần FB của em.
Rồi chắc P cũng lo học, cũng như có nhiều mối quan tâm khác, nên không liên lạc gì với em. Em trút được gánh lo.
Tháng 11 năm đó, em và T để relationship trên FB. Nói chung chuyện tình yêu giữa một người đi làm và một cô bé sinh viên năm cuối ở trọ thì nhiều cái hay lắm, nhưng không phải là trọng tâm của câu chuyện này
Thế nhưng cuộc vui ngắn chẳng tày gang, ngay trước Giáng sinh vài ngày, T gọi cho em. Em bắt máy vui vẻ:
- Anh nè em yêu.
- Em hỏi anh chuyện này, anh thề là anh phải nói thật (giọng T rất khác)
- Ừ em, mà có chuyện gì vậy?
- P là ai?
Em đứng hình. Gai ốc nổi lên.
- P nào em?
- P nào, anh quen bao nhiêu P hả?
Thôi bỏ mama em rồi, có biến rồi.
- Thì em phải nói P nào, trong công việc hay trong đám bạn bè anh chứ?
- P đi Đà Lạt với anh.
Em lạnh người, mồ hôi chảy ròng ròng.
- À, đó là em gái của bồ thằng H, bạn anh mà anh từng nói em đó. Thằng H làm bên…
T ngắt lời:
- Em không cần biết. Giữa anh và P đã xảy ra chuyện gì?
Giọng T như lạc đi.
- Em đang ở đâu vậy? Anh muốn nói chuyện với em, anh không muốn em hiểu lầm.
- Nhà. (T có bao giờ nói chuyện cộc lốc với em vậy đâu).
- Ngay bây giờ anh sẽ qua nhà em, mình nói chuyện. Không thể nói chuyện qua điện thoại được.
Không cho T nói gì, em cúp máy. Vội vàng thay quần áo chạy qua nhà T, trên đường đi em cố giữ bình tĩnh và suy nghĩ phải nói thế nào với T.
Qua đến nhà T, em thấy T đang đi đi lại lại trong sân. T hằm hằm ra mở cửa, đi thẳng ra đầu hẻm. Em dắt xe theo sau. Đầu hẻm có một sân bóng chuyền, giờ tối nên không có ai chơi. T nói:
- Giờ anh nói đi.
- Sao em biết P.
- Em sẽ nói tại sao, nhưng giờ anh phải nói giữa anh và P có chuyện gì đã.
Chậc, con gái mà cao tay quá. Em đành phải nói thật.
- Hôm đó anh đi Đà Lạt, hồi đó mình chưa yêu nhau, nhưng lần đó đi anh có chat với em đó.
- Em biết rồi, tháng 7.
- Tối hôm đó anh gặp H và hai chị em L, P. Mấy đứa rủ anh về khách sạn ngủ chung. Anh đồng ý vì tưởng ở phòng chung. Nhưng sau đó H với L ngủ với nhau nên…
- Nên anh ngủ với con nhỏ đó chứ gì? Sao không kiếm phòng khác?
- Em à, làm vậy kỳ lắm. Thực ra anh có hỏi mà không còn phòng. Với lại…
- Với lại gì?
- Với lại thứ nhất là anh không có ý định làm chuyện gì xấu, thứ hai là khi đó anh chưa quen ai,thứ ba là anh chưa biết P chưa đủ tuổi.
- Chưa đủ tuổi gì?
Thôi bỏ mẹ, đúng là mình nắm đằng lưỡi nguy hiểm quá.
- P hôm đó chưa đủ 16 tuổi, nhưng mà anh và P không có làm gì hết.
- Không làm gì hết? Anh thề anh nói thật mà?
- À thì có hôn, có ôm nhau, nhưng không có làm gì hơn.
Dỗ dành một hồi, T mới tin những gì em nói. Thì ra P thấy nick T để relationship với em nên đã PM cho T, nói là chúc mừng bạn đã quen anh N, rồi chat qua lại vài câu, P nói đã ngủ với em ở Đà Lạt. Thế là T chồm chồm lên.
Về cơ bản, khi đó em và T chưa quen nhau, nên chuyện em lượn lờ với P đâu có gì sai, nên T không nói gì nữa. Nhưng cô bé vẫn không vui. T hỏi em còn giấu chuyện gì, giấu quan hệ với ai không. Em mất bao nhiêu công sức mới dỗ dành được. Nhưng em cảm nhận được T rất không vui, cảm nhận được sự rạn nứt giữa em và T.
Trên đường chạy xe về nhà, em bấm số của P.
- Em nghe nè anh.
- Sao em lại đi nói với bạn gái anh như vậy?
Chap 6:
P cười khanh khách:
- Có sao nói vậy thôi mà, em có đặt điều gì đâu.
- Nhưng mà em không nên nói ra như vậy.
- Sao, anh xấu hổ à? Em không xấu hổ mà anh lại xấu hổ à?
Em không nói gì. Vẫn phóng xe như điên, có lẽ P nghe tiếng gió rít qua điện thoại nên nói:
- Anh về nhà đi. Về gọi cho em.
Về đến nhà, em không biết gọi lại thì sẽ nói gì, ừ mà P nói đúng mà, em ấy có nói gì sai đâu.
Gần một tiếng sau, P gọi.
- Ờ.
- Anh nói chuyện khó chịu vậy?
- Ờ, sao mà vui được.
- Anh quen chị ấy lâu chưa?
- Hai tháng.
- Khi anh đi Đà Lạt với em…
- Anh không đi Đà Lạt với em, anh gặp em ở Đà Lạt.
- Anh không thích chuyện ở Đà Lạt à?
- Không phải như vậy…
- Anh nhớ anh nói gì với em không?
Em im lặng.
- Anh nói để mọi việc từ từ, rồi anh từ từ như thế à?
Em không biết nói sao.
- Hồi ở Đà Lạt em thấy anh hiền, lại hợp tính, sau đó lại thấy anh tốt, vậy mà đi về anh không thèm gặp em.
- P à…
- Anh làm em khó chịu lắm.
- Anh…
- Anh xáp vô em rồi lại giãng ra như vậy…
- Anh đâu có xáp vào em.
- Anh H chị L đều nói anh tốt, em cũng tin là như vậy, vậy mà anh giỡn mặt em như vậy á hả?
- Anh đâu có…
- Em cũng chẳng nói gì sai cả. Còn anh, nếu anh nghĩ anh chẳng làm gì sai thì chả việc gì phải giấu diếm.
P cúp máy.
Em cũng chả biết nói sao. Chí trách mình đã phạm sai lầm. Ừ thì đành phải chấp nhận, không thể giấu diếm.
Sau đó em lên FB, thấy request của P đã cancel từ lúc nào. Em search FB của P thì thấy bé vừa để status lên: “Tưởng ngon lắm hả bưởi”. Chắc là nói về em, chậc. Em ngồi xem FB của P, thấy nhiều ảnh chụp đi cà phê, KFC, ăn uống, thấy chán chán kiểu “hot girl” này.
Em lại tò mò là thằng nào từng quen P. Mất cả tiếng xem FB em ý thì tìm ra một thằng nhìn trẻ trâu vê lờ, thấy học 11 trường BTX.
Thế rồi chuyện cũng qua đi, em cũng cố làm vui lòng T.
Tết năm 2011, khi đó T về quê, còn em ở Sài Gòn. Mùng 4 Tết, đám tụi em tụ tập đánh bài ở nhà một ông anh. Chơi được một lúc thì thằng H tới, chở theo L. L nhìn thấy em, mặt có chút không vui.
Chơi mấy tiếng đồng hồ thì lấy đồ ăn ra ăn, ăn xong mấy em gái đi rửa bát. L rửa mấy cái ly, xong ra ngồi cạnh em. Em chả nói gì. Bất chợt L nói:
- Anh N có thích P không?
- Sao em hỏi vậy?
- Hồi đi Đà Lạt, em sai khi để cho anh và P. Nhưng khi đó em không nghĩ được gì. Đi về P nói anh rất tốt, rất đặc biệt, P chưa thấy ai như anh (mie, các em sống trên đời được mấy năm mà nói như sõi lắm). Em cũng tưởng anh sẽ quen P, nhưng nghe P nói anh có bạn gái rồi.
- Ừ. Vậy sao em còn hỏi anh có thích P không?
- Vậy anh có thích không?
Em đành nói dối chút:
- Thực ra hôm ở Đà Lạt thì có em à, nhưng mà sau này thì cảm xúc qua đi, rồi bạn gái anh xuất hiện, giống như là biến cố ấy. Nhưng mà, anh chưa làm gì tổn hại P.
- Em biết.
Cuộc hội thoại dừng ở đó. Em nghĩ với cách giải thích đó, chuyện cũng đã qua. Thế nhưng em đã lầm.
T vào lại Sài Gòn. Tụi em tiếp tục vài ngày tháng yêu được. Vài, bởi vì một chuyện đã xảy ra.
Tối hôm đó, T gọi. Em trả lời với giọng âu yếm quen thuộc:
- Anh nghe nè em yêu.
- Mình chia tay đi. Em không chấp nhận anh nói dối.
- Có chuyện gì vậy em?
T cúp máy. Em gọi lại không trả lời, nhắn tin cũng không trả lời. Một lúc sau, em thấy message trên FB. Em mở lên, T gửi cho em một tấm ảnh, đó là ảnh P cùng em nằm trên giường, em nằm nghiêng, đang ngủ, còn P là người chụp.
Em đờ hết cả người. Như vậy là lúc sáng ở Đà Lạt, khi em còn đang ngủ thì P dậy trước, và chụp ảnh. Thế mà đến giờ mới gửi cho T. Nhìn ảnh chả nói lên điều gì, chăn che kín mít.
Cả buổi tối em không cách nào liên lạc với T được. Em viết một message giải thích rồi gửi qua FB. Đêm đó là một đêm rất dài, em hầu như không ngủ được. Sáng hôm sau, T trả lời em là “Dù anh ngủ với cô ta trước hay trong khi quen em, thì anh đều đã nói dối em. Em không chấp nhận sự dối trá”. Em nhìn nick T thì nhận ra cô ấy đã unfriend em....